Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy một nữ tử đứng ở trước đại môn của doanh trại, hoàng hôn ở bên ngoài mang theo từng tia nắng chiều, chiếu rọi vào bên trong quan ải, phảng phất như một vị tiên nữ khoác trên người tấm lụa mỏng màu da cam, hết thảy các kiến trúc đều được tấm lụa này phủ lên, cộng thêm từng làn gió nhẹ thổi tới, tơ lụa phiêu dật trong gió khiến cho thân hình của Tô Linh Nhi lộ ra, phá lệ rõ ràng.
“Là Tô cô nương đó sao!” Nhất Minh ngây ngẩng trong nháy mắt liền tựu thu hồi, hắn tiến tới cười cười chào hỏi một câu, “Lần trước không thấy cô nương đi cùng với Hổ lão, ta còn tưởng cô nương đã bị thương rồi đâu, nhìn dáng vẻ xinh đẹp như thế này xem ra là không có vấn đề gì a.”
Cô nàng xuất hiện trước mắt không ai khác chính là cô nàng Tô Linh Nhi kia, tại trong nắng chiều như thế này, nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, mái tóc xõa dài ở sau lưng, trên tay còn mang theo một chiếc vòng ngọc theo nắng chiều mà tỏa sáng lấp lánh, đang xoay lưng về phía hắn.
Dáng người của nàng thẳng tắp, tướng mạo mỹ lệ vô song, nhất là mái tóc đen xõa dài ở sau lưng phiêu dật trong gió còn mang theo một mùi hương nhè nhẹ, dù là như vậy cũng không cách nào biến nàng trở thành một nữ tử mềm yếu cho được.
Theo phong thái của nàng hiện ra, có thể cho người ta cảm thấy nàng có một loại mị lực rất là đặc biệt.
Nàng đứng ở trước đại môn cũng không có đi vào, chỉ đứng chờ đợi ở đó, khiến cho rất nhiều tu sĩ nhìn thấy đều phải cúi đầu bái kiến, cũng có không ít tu sĩ hiển hiện lên dị dạng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của nàng, tất cả đều đồng loạt không dám tới gần.
Đó cũng không phải là một ánh mắt của một nữ tử mềm yếu, loại ánh mắt kia, để bọn hắn cảm giác như có tử vong tiếp cận tới gần, khiến cho rất nhiều người không rét mà run, lập tức nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng, cũng không dám rời đi.
Cũng không thèm để ý tới đám người này, nàng mặc dù không có hiển lộ khí tức ra bên ngoài, nhưng những tu sĩ ở nơi đây cũng không phải người ngu, có thể để cho bản thân cảm giác được rét lạnh trong lòng, nếu nói vị cô nương này chính là Chân Nguyên cảnh thì có đánh ch.ết bọn hắn cũng không tin.
Cô nương này… à không vị tiền bối này, đúng thật là Thần cảnh không sai!
Có người vừa định bước lên nhận lầm xin lỗi một phen thì nghe được thanh âm từ bên trong mật thất truyền ra, thanh âm này đột nhiên vang lên liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người nhìn tới.
Chỉ thấy một thanh niên vóc dáng cao nhưng không to, toàn thân bạch y, diện mạo anh tuấn bất phàm từ bên trong mật thất của Tiểu Hổ đội bước ra, một tay còn đang không ngừng đối với vị tiền bối này lắc lư lắc lư, trông rất là thân quen.
Nhìn kỹ lại một chút thì thấy, một cánh tay còn lại của thanh niên này đã không có, càng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, thanh niên này, thế mà chỉ là võ giả?
Mà khi nghe được thanh âm này, nàng liền xoay người nhìn lại, khóe miệng liền lộ ra một vệt nụ cười, tâm tình tựa hồ rất là vui vẻ, cũng không còn để ý tới đám người ở một bên đang đứng nhìn, liền hướng về phía Nhất Minh làm bộ ủy khuất nói.
“Minh Tôn ngươi thật là khiến cho ta lo ch.ết đi được a, ta vừa nghe được tin tức ngươi trở về liền chạy tới tìm ngươi đây, ngươi nói xem, phải đền bù cho ta như thế nào a?”
Nghe được lời này xuất từ một vị tiền bối nói ra, một đám tu sĩ đứng ở xung quanh liền trợn mắt ngoác mồm, ngay cả cơ hàm cũng đột nhiên căng cứng, cảnh tượng như thế này đập vào trong mắt liền khiến Nhất Minh không khỏi giật mình!
“Đông như vậy?” hắn thầm nghĩ trong lòng liền tựu thu hồi ánh mắt, đám người này có lẽ là bị dung mạo của Tô cô nương hấp dẫn tới đi.
Bản thân vừa định đáp lại lời của cô nàng thì hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì, lần trước hắn cùng với cô nàng Tuyết Ngưng kia ở cùng một chỗ liền đã khiến tên “Cửu điện hạ” kia phái người giết chính mình, tình cảnh lần này xem ra đã không cách nào cứu vãn được rồi a.
Nhìn thấy được sắc mặt của Nhất Minh bỗng nhiên biến hóa, Tô Linh Nhi liền nghi hoặc trong lòng, nàng cũng không biết tên này đang suy nghĩ cái gì, thái độ làm sao lại đột nhiên biến hóa như thế.
“Thế nào? Minh Tôn huynh đây là không muốn đền bù tổn thất tinh thần của ta hay sao a?” Tô Linh Nhi bước tới gần, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, một bộ ủy khuất tới cực hạn tư thái, điều này khiến một đám tu sĩ dường như hóa thành tượng băng, trong lòng cực lạnh!
Thế là khóe miệng của hắn đột nhiên lộ ra một vệt cười khổ, thanh âm nhỏ giọng nói: “Đa tạ Tô cô nương lo lắng, ta cũng không có cái gì để mà bồi thường cho cô nương a, nếu không… chúng ta đi Chiến Công Điện dạo chơi một chút?”
“Chiến Công Điện? Đi tới đó ngươi có thể giúp ta hối đoái một chút công pháp sao?” Tô Linh Nhi cũng không có buông tha cho hắn, tiếp tục dò xét hỏi.
Nhất Minh nghe vậy cũng đành phải gật đầu, đối với cô nàng này từng tại trong Độc Lâm hướng về một tên Chân Nguyên cảnh xuất thủ ngăn cản, về tình về lý thì nàng đã cứu hắn một lần, chuyện này hắn cũng từ trong miệng của Hổ lão biết được.
“Hối đoái công pháp cho nàng cũng không thể so với ân tình cứu mạng lần đó, nhưng cũng có thể xem như là một lần trả ân đi, thời gian còn lại đã không nhiều, vẻn vẹn chỉ còn lại hai tháng, sau hai tháng thời gian, ta có lẽ sẽ rời đi nơi này, sử dụng chiến công tặng cho nàng, cũng không tệ lắm!”
Nhất Minh trầm ngâm trong nháy mắt liền đưa ra quyết định: “Ta cũng không biết chính mình thu thập được bao nhiêu chiến công, nếu như có thể mà nói, ta sẽ tận lực thỏa mãn cô nương.”
“Ha ha ha.” Tô Linh Nhi nghe được lời này liền cười lên ha hả, một tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Minh Tôn huynh đệ quả nhiên rộng lượng, thế thì chúng ta đi thôi a, tranh thủ một chút, trời cũng sắp tối rồi.”
Tô Linh Nhi bỗng dưng ôm cánh tay của hắn kéo đi, một bộ rất là gấp gáp, thân hình của Nhất Minh cũng đành phải bước nhanh đi theo, suýt nữa thì bị cô nàng này kéo té ngã trên đất.
Hắn phải công nhận một điều, cô nàng này trông nhỏ nhắn thật, chỉ cao bằng cái cằm của hắn, thế mà khí lực lại lớn như vậy, đây quả thật là nghịch thiên a!
Đám tu sĩ nhìn thấy hai người nhanh chóng rời đi, cả đám cũng nhìn nhau một chút, ánh mắt lấp lóe, sau đó liền cười ha hả chắp tay cáo từ, tản ra, ai về nhà nấy, trong lòng mỗi người suy nghĩ cái gì thì không ai biết được rồi.
Ra khỏi doanh trại của Tiểu Hổ đội, Nhất Minh không ngừng suy nghĩ lời nói vừa rồi của cô nàng này, nhìn nàng hào hứng như thế, hắn cũng không khỏi tận dụng cơ hội hỏi thăm một chút.
“Trời tối rồi?” Nhất Minh vừa bước nhanh vừa nhìn lên Thái Dương dần dần lắng xuống, một mặt nghi hoặc hỏi: “Trời tối rồi thì có chuyện gì hay sao?”
Tô Linh Nhi nghe được lời này bỗng dưng thở dài một hơi, cả người dừng lại, một mặt không vui, hai tay chống hông thở phì phò nói ra, thái độ chuyển biến khiến thần sắc của Nhất Minh rất là vi diệu!
“Là đám Linh tộc kia chứ sao, cứ cách một khoảng thời gian thì bọn hắn lại tập kích tu sĩ của chúng ta, gần đây có không ít tu sĩ bị bọn hắn tập kích mà trọng thương không đến được Độc Lâm, cũng như có tu sĩ từ Độc Lâm không cách nào trở về, điều này khiến ta rất là tức giận a!”
“Ngươi theo đại quân trở về cho nên không có gặp phải bọn hắn, nhưng những tu sĩ khác thì không giống, thỉnh thoảng bọn hắn lại gặp phải tập kích bất ngờ, ngay cả quan ải cũng không có ngoại lệ.”
“Mà ta đâu, ai bảo thực lực của ta mạnh mẽ như vậy đâu chứ, loại sự tình dò xét động tĩnh của Linh tộc lại rơi vào trên đầu của ta, ngươi nói xem, có bực bội hay không?”
Nói tới đây, nàng bỗng dưng thở dài lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn rười rượi phảng phất như tiểu hài bị đánh cắp đồ chơi vậy, trông rất là buồn cười.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ai bảo thực lực của ta mạnh đâu, càng là cường giả càng là phải gánh trọng trách nặng nề, ta thật là khổ a!”
“Thì ra là như vậy!” Nhất Minh gật gật đầu, “Chẳng trách ta cảm giác Linh tộc tại bên trong Độc Lâm lại ít như vậy, hóa ra là bọn hắn đang đánh cái chủ ý này.”
“Oa oa oa! Minh Tôn huynh a, ngươi xem có thể cùng ta đi chơi hay không, một mình ta thăm dò động tĩnh của đám Linh tộc kia thật là chán a!”
Tô Linh Nhi bỗng dưng oa oa kêu to, hốc mắt đỏ lên, cả người đều ngồi bệt trên mặt đất giãy dụa không ngừng, trông y hệt như tiểu hài bị ủy khuất, làm kinh động không ít ánh mắt nhìn qua bên đây.
Nhất Minh bỗng dưng giật mình, cô nàng này tại sao lại phản ứng dữ dội như vậy đây, hắn nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, một bộ chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này khiến da đầu của hắn bỗng nhiên tê rần!
“Được được được, ta đi cùng với cô nương là được mà, nhưng trước hết chúng ta đi hối đoái tài nguyên cái đã.” Nhất Minh liên tục gật gật đầu, nhanh chóng mang cô nàng này đỡ dậy, Tô Linh Nhi mới bắt đầu trở nên vui vẻ, cả hai nhanh chóng rời khỏi nguyên địa, hướng về Chiến Công Điện đi đến.
Nhìn thân ảnh của hai người nhanh chóng đi xa, tại bên trong một tòa điện đường, rất nhiều thân ảnh hiện hữu ở đây, một trung niên trong đó không khỏi giơ lên ngón tay cái.
“Đạo hữu này… thật là ngưu bức!”