Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một đường hành quân trở về quan ải phải nói là không hề gặp bất kỳ vấn đề gì, những nơi đi qua, không hề có bất kỳ Linh tộc nào đứng ra ngáng đường.
Nhìn lại phía sau, tại thương khung bên trên vẫn đang dẫn xuất ra ba động rất là mãnh liệt, hiển nhiên là có các vị tiền bối đứng ra ngăn cản cường giả của Linh tộc, nếu không một đại quân muốn rời đi e rằng không có dễ dàng như vậy.
Nhất Minh, La Duệ Quân, Hổ lão ba người đồng thời ngồi tại bên trên linh xa, một đường theo sau đại quân rời khỏi Độc Lâm, trở về Tây Độc Quan, mà tại bên cạnh ba người còn có một thanh niên tay ôm trường kiếm nhìn về phía trước.
Thanh niên này từ khi tấn thăng Chân Nguyên cảnh đều không nói một lời, từ lúc hắn bước lên linh xa liền đối với Nhất Minh khom người bái một cái, điều này khiến hắn rất là giật mình.
Hắn vừa định mở lời hỏi xem là chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy hai tai của Thanh Tử Vân có vẻ không đúng, không cần nói hắn cũng biết được thanh niên này vì bước vào Chân Nguyên cảnh mà không tiếc vứt bỏ thính giác của mình.
Thế là Nhất Minh cũng không có nói nhiều, hắn chỉ khoác khoác tay biểu thị “không có việc gì” rồi tiếp tục điều khiển linh xa bay đi.
Bầu trời dần dần sáng tỏ, thái dương ánh chiếu thương khung hóa thành một màu vàng rực rỡ, nó mang theo từng tia sáng ấm áp vẩy xuống đại địa bên dưới, chiếu rọi ở phía trước của tất cả mọi người, cũng đem thân ảnh của mọi người bao phủ vào bên trong, càng ngày càng sáng.
Trong không khí vui vẻ, mọi người đều kết năm kết ba trò chuyện rất là náo nhiệt, cho dù bọn hắn vừa trải qua một trận chiến đã vẫn lạc không ít người, nhưng dù là như vậy cũng không khiến bọn hắn cảm giác mất mác một chút nào.
Đối với tu sĩ mà nói, loại chuyện này đã trở thành thường thức, không có ai vì một người hy sinh mà cảm thấy đau buồn, cho dù không có Linh tộc xâm lấn, bọn hắn cũng chia ra phe cánh mà tranh đấu lẫn nhau, lần này chẳng qua chỉ là thay đổi mục tiêu mà thôi, cũng không có khác biệt.
Mà lại sau lần này trở về, trên thân mỗi người đều tích được không ít chiến công, những chiến công này có thể để bọn hắn thu hoạch được không ít chỗ tốt, chính vì vậy mà có rất nhiều người vui vẻ, nhưng đổi lại cũng có một số người trầm mặc không nói.
Nhất Minh đứng bên cạnh ba người trầm tĩnh yên lặng, hắn nhìn thái dương ở bên trên mà cảm giác được một cỗ sức sống rất là mãnh liệt, dương quang rơi vào trên người của hắn phảng phất như mang theo từng tầng hào quang, khiến cho cả người của hắn đều cảm giác rất là ấm áp.
Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận được thiên địa linh khí vờn quanh thân thể, cảm giác nhẹ nhàng mà thoải mái, đã rất lâu rồi hắn mới có loại cảm giác như thế này.
Toàn thân đều trở nên thả lỏng, từng vệt máu tươi còn dính ở trên thân cũng rất nhanh được hắn lấy linh khí tẩy sạch không còn, trả lại một người thiếu niên… à không, phải gọi là thanh niên mới đúng, bởi vì hắn so với hai năm trước kia, đã thay đổi rất nhiều.
Hắn có thể cảm giác được chính mình có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, ánh mắt nhìn vào thương khung bên trên, chói sáng rực rỡ, từ nơi đó hắn có thể cảm giác được chính mình trước kia, cũng là như thế.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn cảm giác được màu sắc của chính mình đã không còn là hào quang rực rỡ, phảng phất như có một tầng sương mờ màu xám bao phủ trong lòng của hắn, biến một màu rực rỡ, trở nên ảm đạm.
Hắn cẩn thận đặt tay lên lồng ngực của chính mình, hai mắt chậm rãi khép lại, cảm nhận từng làn gió mát thổi tới, hắn tự hỏi rằng, chính mình, liệu đã thay đổi?
Hôm nay, hắn cảm giác chính mình đã đánh mất đi dáng vẻ thoải mái phóng khoáng của trước kia, chỉ còn lại là thật sâu trầm tính, hắn chỉ muốn yên lặng ngắm nhìn tất cả, ngắm nhìn thế giới đổi thay, ngắm nhìn vật đổi sao dời, ngắm nhìn đời người trải qua vô tận tuế nguyệt, hắn có loại cảm giác dường như chính mình trở thành một lão già vậy, thật là buồn cười.
Nhất Minh bật cười lắc lắc đầu, chậm rãi mở ra đôi mắt nhìn phong cảnh quen thuộc ở phía trước, hắn cũng không biết chính mình đây là như thế nào, có lẽ là do trải qua sinh tử cho nên tâm tính đã bắt đầu thay đổi, cũng có lẽ là chứng kiến quá nhiều vẫn lạc cho nên bản thân đã không còn nhạy cảm như trước, chỉ còn lại thật sâu trầm ổn.
“Người mà, trên con đường bước lên đỉnh cao của đại đạo sẽ không ngừng thay đổi, ta cũng vậy, ta đã thật sâu cảm nhận được điều đó, điều đáng buồn nhất chính là trên con đường này ta đã đánh mất đi chính mình.” Nhất Minh tự thì thào một mình.
Lời này vô tình được Hổ lão nghe thấy, lão đưa mắt nhìn qua Nhất Minh, một gương mặt anh tuấn phối hợp với một ánh mắt thiên chân vô tà, nhưng khí tức trên thân lại cho lão một loại cảm giác rất là nguy hiểm, phảng phất như khí tức của mãnh thú đang ngủ say tản mác đi ra, khiến cho lão cũng không khỏi khẽ run một chút.
Lão chậm rãi bước tới bên cạnh Nhất Minh, nương theo ánh mắt nhìn về phương xa, thanh âm chậm rãi vang lên: “Công tử, ta nhớ được lần đầu tiên gặp ngươi, lúc đó ngươi hành xử so với bây giờ phải khác biệt rất nhiều.”
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, Hổ lão nhìn thấy liền mỉm cười, cũng không có dừng lại, tiếp tục nói.
“Lúc đó, công tử cười nhiều hơn, hoạt bát hơn, so với một đứa trẻ cũng không khác bao nhiêu, tại trong một thế giới tàn khốc như thế này, một thiếu niên lại có thể biểu hiện ra thoải mái vô tư như thế, quả thật là đáng quý.”
“Bây giờ, công tử so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, có lẽ ngươi cảm thấy đây là một điều không tốt, nhưng Hổ lão ta đã sống không biết bao nhiêu năm, nhìn thấy không biết bao nhiêu người thay đổi, thậm chí còn nhìn thấy sự thay đổi khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
“Nhưng công tử biết không, ta tại trên người công tử mặc dù không còn cảm giác được dáng vẻ vô tư vui vẻ của trước kia, nhưng ta lại có thể cảm giác được trong tâm của công tử vẫn không hề thay đổi một chút nào, vẫn giúp đỡ người khác, vẫn đối với người ngoài lòng mang thiện ý, chỉ bấy nhiêu thôi, là đủ rồi.”
“Tu sĩ chúng ta mặc dù chém chém giết giết, nhưng chung quy vẫn có ranh giới cuối cùng, không phải bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn, cho dù bề ngoài công tử có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, nhưng bên trong tâm vẫn giữ được mong ước ban đầu, đã là rất tốt.”
“Hổ lão nói không sai.” La Duệ Quân nghe xong liền gật đầu tán thành, “Ta mặc dù không biết được dáng vẻ trước kia của Minh Tôn huynh như thế nào, nhưng chỉ nhìn vào sự tình năm lần bảy lượt hành động cứu ta, cho dù bây giờ trên người của huynh có tản mác ra khí tức nguy hiểm, ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm ở trong đó, điều này ta thật không nói ngoa.”
Nhất Minh nhìn hai người ngươi một câu ta một câu, trong lòng của hắn không hiểu sao cảm giác rất là ấm áp, có lẽ, đây chính là “bằng hữu” đi.
Bằng hữu thật sự, sẽ không vì ngươi thay đổi mà thay đổi, còn những người lấy lý do ngươi đã thay đổi mà rời bỏ ngươi, đó không được gọi là bằng hữu, đó chỉ là một người qua đường mà thôi, quên đi là được.
Nhất Minh thật sâu nhìn hai người một chút, hắn mới gật gật đầu mỉm cười nói: “Đa tạ hai vị, ta hiểu được.”
“Công tử minh bạch là tốt rồi, thế giới này không phải là một màu trắng hay đen, tu sĩ chúng ta không nên tin tưởng ai, cũng không nên nghi ngờ ai quá nhiều, như vậy sẽ khiến cho tâm thần trở nên nhẹ nhõm hơn, hành sự tùy duyên đi thôi, thái dương lên ta tu luyện, thái dương xuống, ta lắng đọng, không cần phải cố ép bản thân mình.”
“Hơn nữa, khi bản thân trải qua một cơn giông tố, bản thân ta sẽ không nhớ được chính mình rốt cuộc đã vượt qua như thế nào, cật lực xoay sở để tồn tại ra sao, thậm chí cũng không dám chắc khó khăn liệu có đi qua hay chưa.”
“Nhưng có một điều chắc chắn là, khi chúng ta bước ra khỏi giông tố, chúng ta không còn là chúng ta trước khi bước vào.”
“Ai rồi cũng phải thay đổi, thay đổi đó có thể tốt có thể xấu, dù như thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn cần phải thay đổi để trở nên mạnh mẽ.”
Hổ lão hướng về phương xa chậm rãi nói ra, nhìn quan ải đã xuất hiện ở xa xa chân trời, khóe miệng của lão nở ra một vệt nụ cười, trong lòng thoải mái.
“Còn nữa, công tử cũng không cần phải lo lắng về sự thay đổi của chính bản thân mình, cứ làm những việc mà công tử cho rằng đó là đúng, ta tin với mắt nhìn người của ta, chỉ cần không ch.ết, công tử ắt sẽ trở thành cường giả một phương.”
Trên đoạn đường này Hổ lão đã nói rất nhiều, đa phần đều là cách đối nhân xử thế, quan điểm của lão về thế giới này.
Linh xa mang theo mọi người dần dần rời xa phiến khu vực u tối ở phía sau, hướng về phía ánh sáng chậm rãi đi tới, cảnh tượng này, thật khiến cho người người cảm khái!
Nhất Minh cùng với La Duệ Quân đứng ở một bên cẩn thận nghe lấy, dù sao thì những kinh nghiệm này sớm muộn gì thì cũng phải trải qua, hiểu biết trước cũng sẽ bớt đi không ít đường quanh co.
Linh xa không nhanh không chậm từ từ tiến tới gần quan ải, theo thái dương càng lúc càng lên cao, đám người cũng chậm rãi tiến vào bên trong đại trận, so với trước kia, đại trận bao quanh quan ải cũng đã hoàn thiện hơn rất nhiều.
Tiến vào bên trong quan ải, La Duệ Quân cùng với Thanh Tử Vân cũng đồng thời cáo từ rời đi, Nhất Minh cùng với Hổ lão thì trở về doanh trại của chính mình.
Các thành viên của Tiểu Hổ đội đều đã không thấy bóng dáng đâu, hỏi ra mới biết, đám người này đều đã đóng cửa bế quan, chỉ có thể thấy một vài người còn đi lại ở bên ngoài.
Đối với những người này, Nhất Minh cũng không có để ý tới, hắn tiến vào doanh trại liền tắm rửa một phen, thay đổi y phục xong liền bước ra bên ngoài.
Vừa ra tới cửa doanh trại thì đã nhìn thấy một nữ tử đứng mỉm cười nhìn lấy hắn, Nhất Minh cũng vui vẻ tiến lên chào hỏi một phen.