Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đối với địa phương thích hợp để bế quan, Nhất Minh lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Tình thế của hai người bọn hắn bây giờ quả thật là không tốt, hắn vốn định rời khỏi cấm địa mới tiến hành bế quan, nhưng hiện tại có cường giả của Linh tộc vừa đi ngang qua, phương hướng lại là ở phía bên ngoài kia, điều này khiến hắn không thể không cân nhắc một hai.
Thân hình từ bên trong đống đổ nát rời đi, liên tục xuyên qua tầng tầng độc khí cùng kiến trúc, hướng về một phương hướng khác phóng đi.
Các phương diện mà hắn muốn cân nhắc có rất nhiều, ví dụ như nơi đó phải không có Linh tộc thường xuyên lui tới, đồng thời phải lẩn tránh toàn bộ Linh tộc đang ra sức dò xét bọn hắn.
Đoạn đường này không ngừng xuyên qua, uy áp từ “bóng đen khổng lồ” rơi trên người càng lúc càng lớn, Nhất Minh hắn thì không sao, nhưng thân thể của thanh niên họ La này thì dường như đã tới cực hạn, thân thể muốn di chuyển cũng trở nên thập phần khó khăn.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh quyết định không tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong, mà hướng về một bên phóng đi.
Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.
Nhất Minh lựa chọn dựa sát vào “bóng đen khổng lồ” ở phía trên mà đi, nhưng không có tiến về nơi đó, mà len lỏi theo đường biên giới này, đánh một vòng thật to về phía tây.
Hắn muốn bế quan ở một nơi cách xa cấm địa ở bên ngoài nhất có thể, chỉ khi làm như vậy, trong quá trình bế quan có gây ra động tĩnh đi chăng nữa, hắn vẫn có một chút thời gian để chuẩn bị đào thoát.
Tại bên trong cấm địa này, khắp nơi đều là độc khí tràn ngập, càng len lỏi đi về phía trước, Nhất Minh cảm giác dường như chính mình vừa thoát khỏi phạm vi của cấm địa vậy.
Các gạch đá ở bên dưới chân đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là từng lớp đất bùn mềm mại, bước chân dẫm lên phía trên, hắn có thể cảm nhận được, thân thể theo lớp đất mềm mại mà lún xuống bên dưới một chút.
Cảm giác nguy cơ cũng trở nên tràn ngập ở trong lòng của hắn, đây không phải là sát khí, đây chỉ là khí tức nguy hiểm do hoàn cảnh xung quanh tản mác ra mà thôi.
Thân thể tiếp tục xuyên qua, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, hai người vẫn không có dừng lại, theo ánh mắt nhìn về phía thanh niên họ La đi theo ở sau lưng, tình trạng thân thể của hắn rõ ràng là không tốt, Nhất Minh quan sát xung quanh một chút, trong lòng liền có quyết đoán.
“Chúng ta tới ngọn núi ở bên kia đi thôi, với khoảng cách như thế này, cho dù Chân Nguyên cảnh muốn chạy tới e rằng cũng phải mất không ít thời gian.” Nhất Minh hướng về phía La Duệ Quân, chậm rãi nói ra.
Hắn không biết tại bên trong cấm địa này, Linh tộc có bao nhiêu tên Chân Nguyên cảnh, có thể chỉ có một tên lúc trước, cũng có thể là có rất nhiều tên.
Dù sao thì đại chiến ở bên ngoài vẫn chưa hề chấm dứt, thanh âm “ầm ầm” vẫn luôn vang vọng tại không trung, chiếu theo tình huống này mà nói, Linh tộc bên đây hẳn là phải ra ngoài nghênh chiến, tại cấm địa bên trong cũng có khả năng là không còn ai tọa trấn.
Hắn chỉ có thể đánh cược một lần, dù sao thì với thực lực của bản thân bây giờ, muốn xông ra bên ngoài hẳn là không có dễ dàng như vậy, không chừng còn phải cùng với tên Chân Nguyên cảnh kia đại chiến một trận.
Mà đối với điều này, thực lực chính là yếu tố quyết định mọi thứ!
La Duệ Quân cũng không có ý kiến, bản thân theo sát thiếu niên, hướng về phía ngọn núi ở phía trước lao đi.
Mặc dù độc khí ở xung quanh hạn chế tầm nhìn của bọn hắn, nhưng với một chút ánh sáng từ trên thương khung rọi xuống, cũng đủ để Nhất Minh phán đoán được cảnh vật ở xung quanh.
Đoạn đường này xuyên qua rừng cây, có không ít thực vật hướng về phía hai người tập sát mà tới, nhưng toàn bộ đều bị chém tan không còn.
Thời gian trôi qua, một dãy núi với rừng cây bao quanh đã xuất hiện trước mặt hai người.
Từ ở trên cao nhìn xuống, Nhất Minh có thể rõ ràng nhìn thấy, dãy núi này không phải là đơn độc, mà còn có một dãy khác ở bên cạnh cách đó không xa, chính giữa tạo thành một vùng độc lâm, rừng cây tràn ra khí tức âm trầm mà lạnh lẽo vô cùng.
Nhất Minh suy tư trong chốc lát, bản thân cũng không có nghĩ ngợi, lập tức hướng mình xuống bên dưới rừng cây, một loại cảm giác âm u vờn quanh thân thể, khiến cả người của La Duệ Quân nhịn không được run lên một chút.
Mặc dù có Lục Châu ngăn cản đại lượng độc khí, nhưng khí tức âm lãnh ở nơi đây, Lục Châu cũng không cách nào ngăn cản cho được.
Quan sát xung quanh một vòng, Nhất Minh cảm giác nơi này chính là một nơi tốt để tiến hành luyện thể, độc khí ở nơi đây rất là nồng nặc, hơn nữa bốn phía đều được đại sơn bao phủ, Linh tộc đối với nơi đây dường như cũng không có để ý tới.
Để đảm bảo an toàn hơn một chút, Nhất Minh đưa mắt nhìn xuống mặt đất bên dưới, bắt đầu đào hố.
Mặt đất mềm mại rất dễ để đào ra, cộng thêm khí huyết tại trên cánh tay tiến hành gia trì, từng lớp từng lớp đất rất nhanh được hắn móc ra bên ngoài, không bao lâu liền đã đào sâu xuống bên dưới, hình thành một cái động quật.
La Duệ Quân nhìn thấy cảnh này cũng không có rảnh rỗi, bản thân cũng tiến hành đào móc, hắn đào ở một bên, Nhất Minh đào ở một bên, hai cái động quật cách nhau cũng không xa, cả hai liền tiến vào bên trong, bắt đầu mang từng lớp đất đá che lấp trở lại.
Nhất Minh biết, cho dù chính mình có làm như vậy, động tĩnh khi bản thân tiến hành luyện thể e rằng sẽ không nhỏ, từ lần trước bản thân tiến hành luyện thể hắn đã minh bạch rồi, lần này làm như vậy chẳng qua là hạn chế một chút động tĩnh mà thôi.
Hắn cũng không có chần chờ bao lâu, bản thân liền ngồi xếp bằng tại trong động quật, cẩn thận cảm thụ độc khí ở bốn phía một chút, dường như cách làm này có chút không hợp với hắn.
Thế là Nhất Minh không còn che lấp cửa động nữa, thoải mái để cho độc khí tràn vào bên trong, dù là như vậy, số lượng cũng không có nhiều bao nhiêu, nhưng để rèn luyện nhục thân, hẳn là đã đủ rồi.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu xuất ra từng khối linh thạch đặt ở xung quanh, xếp hành một tòa núi nhỏ, làm xong tất cả những điều này, hai mắt mới bắt đầu nhắm lại, chậm rãi vận chuyển linh lực bên trong cơ thể, tiến hành sử dụng độc khí, rèn luyện nhục thân.
Độc khí vừa tiếp cận với da thịt một sát na, do không được linh lực tẩy rửa, cho nên Nhất Minh cảm giác bản thân như bị ngàn vạn con độc trùng bắt đầu đục khoét, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não, khiến hắn nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Sắc mặt từ bình thường bỗng chốc đỏ lên, đại lượng khí huyết bắt đầu bộc phát ra bên ngoài, hóa thành từng đầu huyết tơ, mang đến đại lượng sinh cơ nồng đậm vô cùng.
Nhất Minh không có mang độc khí trên thân thể toàn bộ luyện hóa, hắn để cho quá trình này trở nên chậm chạp hơn trước rất nhiều.
Thông thường mà nói, mỗi khi độc khí tiếp xúc với thân thể của hắn, sẽ ngay lập tức được linh lực bên trong cơ thể luyện hóa không còn, nhưng bây giờ khác biệt, hắn để cho quá trình luyện hóa này trở nên chậm chạp, dẫn tới tình trạng thân thể dường như muốn nứt ra, cảm giác đau đớn không cách nào diễn tả cho được.
Hắn cắn chặt hàm răng, bàn tay lập tức xiếc chặt, hai mắt tràn đầy tơ máu, từng khối huyết nhục trên thân thể dường như muốn rơi rớt ra bên ngoài, loại cảm giác này, chẳng khác nào đưa bản thân rơi vào mười tám tầng địa ngục vậy.
Một khoảng thời gian trôi qua, một luồng độc khí ở bên ngoài bắt đầu xuyên qua từng thớ cơ bắp, va chạm vào bên trong xương cốt, cuối cùng là dung nhập vào bên trong thành mạch, trở thành linh lực.
Nhất Minh cũng không có chần chờ, đợt độc khí thứ nhất đã xuyên vào bên trong thân thể, hắn ngay lập tức vận động linh lực bên trong cơ thể, theo thập tứ mạch mà điên cuồng vận chuyển, khiến cho thành mạch nhận áp lực cực kỳ to lớn.
Toàn thân của hắn, từ bên trong cho tới làn da ở bên ngoài, toàn bộ đều cảm giác được đau nhói đến cực điểm, sắc mặt của hắn không còn đỏ ửng lên nữa, mà đã trở nên trắng bệch từ lúc nào không hay.
Đại lượng huyết tơ không ngừng uẩn dưỡng thân thể, tiến hành khôi phục thương thế trên người, dù là như vậy, tốc độ khôi phục cũng không cách nào bằng với tốc độ tàn phá của độc khí gây nên.
Điều này dẫn đến huyết dịch trên thân của hắn, điên cuồng phóng ra, toàn thân đều máu me đầm đìa, từng khối huyết nhục đang không ngừng nhúc nhích, phảng phất như nó chính là vật sống vậy, rất là dọa người.
Nhất Minh cắn răng, điên cuồng chịu đựng, hắn cảm giác rất là rõ ràng, cứ một khoảng thời gian trôi qua, một sợi huyết tơ lại nhanh chóng được hình thành, dường như đối với thân thể làm ra cứu chữa vậy, đại lượng huyết tơ bắt đầu được sinh ra.
Chín trăm hai mươi sợi, chín trăm hai mươi mốt sợi, chín trăm hai mươi hai sợi,...
Từng sợi huyết tơ được ngưng tụ hoàn thành, Nhất Minh rõ ràng có thể cảm giác được, khả năng khôi phục của bản thân càng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, cảm giác đau đớn khi độc khí tàn phá thân thể cũng trở nên giảm bớt, điều này khiến hắn vừa mừng vừa đau.
Nhưng đối với tất cả những gì đã bỏ ra, những gì mà chính mình đang nhận lại, quả thật xứng đáng!