Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đối với Linh tộc bên này ra sức truy tra, Nhất Minh cũng là minh bạch.
Từ phía xa xa, hắn đã cảm nhận được một loại khí tức kinh khủng bay tới cái chỗ kia, nếu không ngoài dự đoán của hắn, cường giả của Linh tộc hẳn là có người chạy tới, không những thế, thực lực của người kia quả thật là không thể coi thường.
Minh bạch những điều này, Nhất Minh nhanh chóng từ bên trong sương mờ xuyên qua, thẳng hướng phía ngoài chạy đi.
Một thân khí huyết càng lúc càng giảm dần, hắn không dám bộc phát ra toàn bộ, mà chỉ duy trì từng sợi huyết tơ đủ để bản thân di chuyển ở nơi đây.
Uy áp rơi vào trên người càng lúc càng giảm, so với lần đầu tiên chính mình tiến vào nơi này, phải nói là không đáng nhắc tới.
Lúc đó thương thế trên người vẫn chưa có khôi phục, cho nên chỉ với một chút uy áp tản mác đi ra, cũng đủ để hắn khó lòng mà ngăn cản.
Đưa mắt nhìn qua thanh niên ở sau lưng, độc khí trên người đã lan ra rất nhiều, chính mình cần phải mau chóng tìm một nơi giải quyết vấn đề này trước đã.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh không ngừng xuyên qua từng mảng kiến trúc, thẳng tới một thời khắc, hắn nhìn thấy một khu vực có kiến trúc sụp đổ dày đặc, thân hình nhanh chóng hướng về nơi đó phóng đi.
Bàn tay chậm rãi nâng lên, một chút linh lực liền tản mác ra bên ngoài, nâng đất đá ở xung quanh lên cao, bản thân liền thả người phóng vào bên trong.
Bàn tay từ từ hạ xuống, mang một đống đổ nát cũng chậm rãi hạ xuống, rơi vào vị trí cũ, lập tức che khuất toàn bộ kiến trúc vào bên trong.
Nhất Minh cũng không có chậm trễ, bản thân liền nhanh chóng đưa linh lực vào bên trong thân thể của thanh niên, toàn bộ tẩy sạch một lần.
Quá trình cũng không mất bao nhiêu thời gian, toàn bộ độc khí ở bên trong thân thể của thanh niên cũng đã được loại bỏ hoàn toàn, một phần chính là do Nhất Minh đã quen thuộc với kinh mạch ở bên trong thân thể của hắn, cho nên mới hoàn thành nhanh chóng như vậy.
Cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh khiết chảy ở bên trong kinh mạch của chính mình, La Duệ Quân chậm rãi mở ra hai mắt.
Một mảnh không gian tối tăm như mực, giơ tay không nhìn được năm ngón, nếu không phải có khỏa Lục Châu kia đang phát ra hào quang óng ánh, hắn cũng không cách nào nhìn thấy người cứu mình có diện mạo như thế nào.
Cảm giác suy yếu giờ khắc này cũng đã tốt hơn rất nhiều, linh lực tràn đầy, duy chỉ có thân thể là thụ thương là vẫn chưa lành lại, đau đớn vẫn còn truyền tới khiến sắc mặt của hắn khẽ biến một chút, nhưng rất nhanh liền đã bình thường trở lại.
La Duệ Quân chậm rãi ngồi dậy, thân thể truyền tới đau đớn hắn cũng không thèm quan tâm tới, đưa tay hướng về phía Nhất Minh thi lễ một cái.
“Tại hạ La Duệ Quân, đa tạ ân cứu mạng của Minh Tôn huynh, nếu không có huynh năm lần bảy lượt ra tay tương trợ, e rằng cái mạng này của ta đã không cách nào giữ được.”
Từ lúc tỉnh dậy, hắn đã được nghe về tình huống của bản thân, biết được chính mình được vị thiếu niên thiên kiêu kia cứu giúp, hơn nữa còn lấy thân dẫn dụ địch nhân, tạo cơ hội cho cô nàng kia mang chính mình trở về, hắn không cách nào ngồi yên cho được, cho nên mới lần nữa quay lại Độc Lâm.
Không ngờ hai người lại dưới tình huống này gặp lại, chính mình lại được vị huynh đệ này cứu thêm lần nữa, hắn thật không có gì để báo đáp ân tình này.
Nhất Minh nghe được lời này liền khoác khoác tay, thanh âm nhỏ giọng vang lên: “La huynh khách khí, tại hạ đối với La huynh ngưỡng mộ đã lâu, cũng nghe được những lời nói của La huynh khi đứng trước tử cục, bản thân thật sự là khâm phục vạn phần.”
“Nhân tộc có La huynh, sợ gì không mang đám Linh tộc này chém thành muôn mảnh, ha ha ha.”
“Để Minh Tôn huynh chê cười.” nghe được lời nói này, La Duệ Quân xấu hổ gãi đầu, “Dù nói thế nào đi nữa, chính ta cũng được Minh Tôn huynh cứu giúp nhiều lần, ân này tại hạ, vĩnh viễn không dám quên!”
Nhất Minh nghe được lời này liền thở dài, vừa định nói cái gì thì lông mày bỗng dưng nhíu lại, ánh mắt đột nhiên theo một cái lỗ nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Nơi kia có một đạo khí tức cường hoành đang tiến gần đến đây, khí tức trên thân tản mác đi ra, đó chính là một tên Chân Nguyên cảnh không thể nghi ngờ.
La Duệ Quân dường như cũng cảm ứng được, ánh mắt hướng ra phía ngoài nhìn lại, thân thể chậm rãi bày ra tư thế tấn công, trường thương càng là được hắn nắm chặt trong tay.
“Xem ra là Linh tộc bên kia đã tìm ra cái gì, nếu chúng ta ở nơi này động thủ, e rằng không cách nào toàn thân trở ra cho được.” Nhất Minh nhàn nhạt nói ra, ánh mắt vẫn không hề dời đi.
Cảm nhận được cỗ khí tức kia càng lúc càng gần, hai người không nói hai lời, tự thân thu liễm khí tức đến cực hạn, ngay cả hơi thở cũng nén trở lại, gần một trăm hơi thở mới hô hấp một lần.
Lão giả hướng về phía ngoài này phóng đi, dựa theo suy đoán của lão, toàn bộ những điều có khả năng xảy ra, đều đã được lão loại bỏ hoàn toàn.
Còn lại một trường hợp cuối cùng, cho dù nó không có khả năng đi chăng nữa, lão nhất định cũng mang nó vào danh sách tr.a xét cho bằng được.
Mà loại trường hợp cuối cùng này, chính là Nhân tộc bên kia có người lẻn vào bên trong, hơn nữa người này còn có khả năng không nhìn khí độc xâm nhiễm.
Tên kia cùng với Linh tộc ở bên trong đại chiến một trận, cuối cùng dẫn tới trận nhãn bị phá toái, mật đạo sụp đổ.
Càng nghĩ lão càng phát hiện tình huống này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Nếu mang lời này nói ra bên ngoài, có đánh ch.ết cũng không có ai dám tin, nhưng đây chính là trường hợp cuối cùng có thể xảy ra, nếu là như vậy, Nhân tộc kia nhất định sẽ hướng ra phía ngoài rời đi, chính lão chỉ cần tọa trấn Sinh Môn, bất kể một con ruồi cũng đừng hòng thoát khỏi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của lão càng phát ra âm lãnh, tốc độ phóng đi càng thêm kinh người, từ trên đỉnh đầu của hai người Nhất Minh bay qua.
Nhìn thấy tên cường giả này đi xa, hai người cũng không có thở ra, mà đợi khi bóng của hắn hoàn toàn biến mất, lúc này cả hai mới chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, La Duệ Quân dường như cũng đoán được thứ gì, bởi vì dựa theo cái phương hướng kia, rõ ràng chính là hướng ra bên ngoài mà đi.
Trường hợp xấu nhất, chính là tên kia tọa trấn ở môn hộ ra vào, mà môn hộ ở đây, chính là Sinh Môn.
Xung quanh vùng này tồn lại một cái trận pháp vô cùng to lớn, hơn nữa uy lực càng là không thể khinh thường, nếu như bản thân không tìm ra Sinh Môn, muốn rời khỏi nơi này e rằng chính là si tâm vọng tưởng.
Cho dù là tên Linh tộc cường giả này có phải nhận ra thứ gì hay không, hắn nhất định phải làm vẹn toàn chuẩn bị.
Nếu đã như vậy, chỉ còn cách tại nơi đây tăng lên thực lực bản thân.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua La Duệ Quân, thanh âm nhỏ giọng vang lên: “Ta có một cách để huynh rời khỏi nơi này, sau khi ta rời đi, ta sẽ hấp dẫn tên kia chạy tới, việc huynh cần làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi đây, viên châu này có khả năng bài trừ độc khí ở xung quanh, huynh hãy cầm lấy, ta không cần dùng thứ này.”
Nói xong, Nhất Minh liền mang khỏa Lục Châu đưa cho La Duệ Quân: “Ta tin rằng với năng lực của huynh, chắc chắn sẽ tìm ra được Sinh môn và rời khỏi, huynh cũng nên tin tưởng ở ta, ta sẽ không dễ dàng ch.ết đi như vậy được.”
Ánh mắt của Nhất Minh lóe lên một vệt kiên định, sắc mặt càng là nghiêm túc vô cùng.
Hắn không phải xem La Duệ Quân là một gánh nặng, mà đơn giản là vì hắn có khả năng đào thoát, trừ khi là có Thần cảnh giáng lâm đích thân chụp ch.ết hắn, nếu không thì cho dù là Chân Nguyên cảnh, muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà khi nghe được lời này, La Duệ Quân chỉ là cười lên một tiếng, lắc đầu nói: “Viên châu này ta xin nhận, nhưng còn chuyện rời đi trước, ta thật là không làm được.”
Nhất Minh nghe vậy liền nhíu mày không hiểu.
La Duệ Quân cười cười giải thích một chút: “Con đường của ta, chính là không bao giờ rời bỏ bạn bè mà tự mình chạy trốn, đặc biệt là đối với ân nhân của bản thân, nếu ta làm như vậy, sau này ta muốn tại thương đạo bước thêm một bước, quả thật là không có khả năng, đây chính là Đạo của ta.”
Nghe lời này, Nhất Minh cũng không còn nói thêm, hắn minh bạch mỗi người đều có Đạo của riêng mình, có người vì thương sinh mà chiến, có người vì bản thân là chiến, cũng có người không màng thế sự, một lòng ngộ đạo, tất cả đều không hề giống nhau.
Bản thân hắn cũng như vậy, hắn lấy ý chí cùng tinh thần bất khuất để bước vào đao hồn, lộ rõ hùng mạnh uy mãnh, một khi bản thân sinh ra sợ hãi, chính là thời điểm đạo tâm xuất hiện vết rạn.
Mà một khi để điều này xảy ra, hắn cũng tương tự như lời của La Duệ Quân đã nói, bản thân đã không còn khả năng tiến thêm một bước, cả đời sẽ chỉ dừng lại ở đây.
Điều này càng khiến hắn không cách nào tìm lại phụ mẫu, cho nên, hắn minh bạch ý tứ trong lời nói của La Duệ Quân, cũng không còn cưỡng cầu.
“Vậy được.” Nhất Minh gật gật đầu, đối với La Duệ Quân hỏi: “Ta dự định tìm một nơi bắt đầu bế quan một trận, điều này có thể sẽ dẫn tới Linh tộc bao vây, La huynh dự định như thế nào?”
“Nếu đã như vậy, chúng ta cùng lên đường thôi, ta cũng cần phải hảo hảo dưỡng thương một chút.”