Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh hắn liên tục dùng độc khí ở chung quanh tiến hành rèn luyện nhục thân, thời gian không ngừng trôi qua, bên trong thân thể càng là truyền tới từng tiếng oanh động càng lúc càng lớn.
Đại lượng linh khí dần dần tích lũy tới một cái tình trạng vô cùng khủng bố, nương theo tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, cả người của hắn đều bắt đầu đỏ rực cả lên, nhiệt khí tung bay bốn phía.
Rất may là trước đó hắn đã khai thông động quật chui vào bên dưới, hiện giờ động tĩnh có truyền ra một chút, nhưng cũng không có vượt qua khỏi dãy núi mà truyền về phương xa.
Nếu đổi lại có Thần cảnh cường giả ở bên trong cấm địa, cho dù hắn có che giấu như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng thoát khỏi thần niệm dò xét.
Nhưng hiện giờ khác biệt, đại chiến ở bên ngoài đang diễn ra rất là kịch liệt, cường giả của Linh tộc không có khả năng ở trong cấm địa ngồi nhìn mặc kệ, chính vì điều này mà hắn mới có cơ hội tại đây thừa nước đục thả câu.
Mà theo thời gian trôi qua, động tĩnh phát ra càng lúc càng lớn, từng tiếng “ầm ầm” tại bên trong thân thể của Nhất Minh dường như muốn vang vọng ra bên ngoài, khắp nơi liền có đại lượng độc khí tụ tập trở lại, một cái vòng xoáy chậm rãi hình thành, nhấc lên trận trận gió lớn, thổi mạnh lên cao.
Cảm nhận được điều này, sắc mặt của La Duệ Quân cũng nhịn không được toát ra kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, thiếu niên này bế quan một trận lại gây nên động tĩnh lớn tới như vậy.
Ở cách đó không xa, hắn có thể rõ ràng cảm thụ được, một loại khí tức phảng phất như đại sơn, rất là hùng vĩ cùng cứng rắn, cho dù là hắn muốn phá tan loại lực lượng này, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Thời gian từ lúc hai người tiến vào bên trong động quật cho tới bây giờ, đã là bảy ngày trôi qua, thương thế trên người của hắn cũng đã khôi phục không ít, vết thương trên người cũng không còn đáng ngại nữa rồi.
Nhìn thấy cơn lốc càng lúc càng lớn, thân hình của La Duệ Quân bỗng dưng khẽ động, rời khỏi động quật.
Bản thân liền xuất hiện tại giữa không trung, một tay chậm rãi xòe ra, đại lượng linh lực ầm vang bộc phát, cưỡng ép mang cỗ chấn động này đè ép trở xuống, hai loại lực lượng triệt tiêu lẫn nhau, dẫn tới động tĩnh chậm rãi tiêu tán không còn.
Nhưng dù là như vậy, La Duệ Quân hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cứ theo cái đà này, cả hai sẽ không cách nào tiếp tục ẩn tàng cho được.
Mà theo lực lượng từ bên trong động quật phát ra càng lúc càng lớn, linh lực trên người của hắn tiêu hao càng lúc càng nhiều, trong nhất thời, hắn cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Bỗng dưng vào lúc này, động tĩnh chậm rãi tiêu tán không còn.
Cảm nhận được động tĩnh không còn bộc phát đi ra, La Duệ Quân mới thu hồi lực lượng trên người, ánh mắt mang theo từng tia nghi hoặc nhìn xuống động quật bên dưới.
Tại bên trong động quật, Nhất Minh rõ ràng cảm giác được chính mình làm ra động tĩnh có chút to lớn, hắn cũng không muốn một lần gây nên động tĩnh khổng lồ như vậy, cho nên hắn quyết định không tiếp tục hấp thu độc khí ở chung quanh, mà chuyển sang hấp thu linh khí tại bên trong linh thạch.
Bảy ngày trôi qua, số lượng huyết tơ tại bên trong khí huyết đã được khai mở tới chín trăm bảy mươi sợi, so với đạt tới cực hạn, vẫn còn cần một đoạn thời gian nữa mới được.
Mà theo đại lượng huyết tơ được ngưng luyện đi ra, trình độ nhục thân của hắn lại tăng thêm một mảng lớn, ngay cả thành mạch ở bên trong cũng cường hãn hơn không ít.
Hắn ẩn ẩn có thể cảm giác được, chính mình đã có thể xung kích bình chướng, khai mở thập ngũ mạch.
Chính vì điều này mà hắn mới dừng việc hấp thu độc khí ở bên ngoài, bắt đầu xung kích thập ngũ mạch.
Theo linh lực điên cuồng được hắn hấp thu vào bên trong, bình chướng thập ngũ mạch càng là phát ra rung động cực kỳ mãnh liệt.
Trong cảm giác của Nhất Minh, hắn có thể nhận thấy được kích thước của khỏa kinh mạch này càng thêm to lớn, so với khỏa thập tứ mạch, kích thước của thập ngũ mạch phải lớn gấp năm lần có thừa.
Điều này khiến tinh thần của hắn chấn động không thôi, càng là khó mở ra, hắn càng minh bạch một điều, một khi chính mình thành công khai mở, số lượng linh lực tích trữ ở bên trong càng thêm khủng bố, thực lực càng là tăng vọt một mảng lớn.
Nhất Minh đối với kinh mạch của bản thân càng thêm hiếu kỳ.
Thông thường mà nói, võ giả sau khi mở ra toàn bộ kinh mạch của bản thân, mới tiến hành xung kích cảnh giới tiếp theo.
Bởi chỉ có như vậy, bản thân mới đạt tới cực hạn, sau khi tấn thăng, chiến lực cũng sẽ theo đó mà tăng lên một mảng lớn.
Một người khai mở thập nhị mạch rồi bắt đầu tấn thăng Chân Nguyên, so với một người khai mở thập tam mạch rồi tấn thăng, không cần nghĩ cũng biết, thực lực của người sau chắc chắn sẽ vượt trội hơn rất nhiều.
Tại lần chiến đấu với thiên kiêu của Yêu tộc lần trước, hắn ẩn ẩn có thể cảm giác được, tên Long Tam kia còn chưa mở ra thập tứ mạch, nhưng một thân khí huyết của hắn rõ ràng đã đạt tới cực hạn, điều này càng khiến Nhất Minh rất là nghi hoặc.
Đúng ra mà nói, thân thể sau khi đạt tới một cái cực hạn, bản thân đã có thể mở ra kinh mạch mới đúng, nhưng trong cảm giác của bản thân, tựa hồ tên Long Tam kia đã không có cách nào khiến bản thân tiến thêm một bước.
Điều này chẳng lẽ là có liên quan tới nồng độ tinh thuần bên trong lực lượng của bản thân hay sao?
Hoặc có lẽ là liên quan tới nồng độ huyết mạch bên trong thân thể của hắn, dù là loại nào đi chăng nữa, cũng không thoát khỏi hai chữ “nồng độ”.
Dựa theo thuyết pháp của Mộng Nguyệt đại nhân trước đó đã nói, tu sĩ có tu vi càng cao, càng đối với việc tẩy luyện lực lượng của bản thân càng thêm khát vọng, bảo hắn không thể để việc bản thân có khả năng thanh tẩy linh lực lộ ra bên ngoài.
Hôm nay xung kích thập ngũ mạch, hắn dường như đã có một chút minh bạch, linh lực của chính mình càng tinh thuần, khả năng vận chuyển càng nhanh, tạo nên lực xung kích cũng càng lớn.
Điều này dẫn tới bình chướng mới có khả năng bị đánh tan, nếu đổi lại là bình thường, chỉ việc vận chuyển linh lực với tốc độ cao, cũng đã làm khó rất nhiều võ giả rồi, nói chi là còn phải đánh vỡ bình chướng, điều này quả thật là khó như lên trời.
Thời gian đã trôi qua một ngày, toàn thân của Nhất Minh đều là ầm vang chấn động, từng luồng linh lực điên cuồng tại bên trong thân thể xông qua, nhao nhao hướng về phía bình chướng đánh tới, chưa từng dừng lại dù chỉ là một khắc nào.
Giờ phút này tiếp tục xung kích, tiếp theo hơi thở, thể nội của Nhất Minh oanh minh như thiên lôi, dần dần truyền ra khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn khắp nơi.
Từng tiếng động nổ tung không ngừng, nhưng bởi vì có thanh âm chấn động ở phương xa truyền ra, kèm theo đó chính là thương khung oanh động mãnh liệt, Nhất Minh tại nơi này làm ra động tĩnh, cũng không có một ai chú ý tới.
Trên thân của Nhất Minh, linh lực ba động phát ra từng cơn sóng liên tiếp, tiếp tục bộc phát.
Một ngàn bảy trăm tám mươi ba lần, một ngàn bảy trăm tám mươi bốn lần, không hề dừng lại.
Từ lúc xung kích bình chướng cho tới bây giờ, hắn đã xung kích gần hai ngàn lần, nhưng vẫn không hề làm ra đột phá, thẳng tới lần thứ một ngàn tám trăm năm mươi ba, bình chướng tại bên trong cơ thể liền vang lên một tiếng thanh thúy, một vết nứt đã bắt đầu hiện ra.
Cảm nhận được bình chướng yếu đi rất nhiều, trong lòng của hắn càng là kích động không thôi, linh khí tại bên ngoài điên cuồng xông vào bên trong, hóa thành linh lực, tiếp tục oanh kích.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày cứ thế mà trôi qua, hôm nay thiên khung truyền tới từng tiếng rung động càng mãnh liệt hơn rất nhiều, thiên lôi nổ oanh với tần suất càng lúc càng nhanh, dù là như vậy, Nhất Minh vẫn không có đình chỉ.
Hai mắt của hắn đã tràn đầy tơ máu, thời gian dài liên tục xung kích bình chướng, để cho thành mạch của hắn càng phát ra đau đớn.
Bây giờ hắn cảm giác được, mỗi một lần chính mình vận chuyển linh lực oanh vào bình chướng, kinh mạch của bản thân tựa hồ muốn bị xé rách ra vậy, cảm giác nóng bức không cách nào chịu nổi.
Nhưng dù là như thế, Nhất Minh vẫn chưa từng đình chỉ một khắc nào, hàm răng của hắn cắn chặt, chưa bao giờ hắn cảm giác được một loại đau đớn dai dẳng mà khủng bố như thế!
Cho dù là vết thương bên ngoài có lớn như thế nào, cũng chưa từng có loại cảm giác đau đớn tột cùng như thế này, hắn quả thật chỉ muốn dừng lại, kinh mạch cho hắn một loại cảm giác dường như muốn rách ra vậy, điều này khiến sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra dữ tợn.
“Mở mở mở cho ta!”
Ánh mắt của Nhất Minh lộ ra điên cuồng, liên tiếp là từng tiếng “ầm ầm ầm” truyền khắp tứ phương, thân thể của hắn tựa hồ như bị một bàn tay chậm rãi xé rách ra vậy, hai mắt tràn đầy tơ máu, trong miệng càng là có máu tươi chảy ra, thê thảm đến cực điểm.
Thân thể càng là đỏ rực không gì sánh được, thẳng tới một cái thời khắc viên mãn, một tiếng ầm vang nổ tung, Nhất Minh liền phun ra một ngụm máu tươi, linh lực bên trong thể nội tựa hồ như bị móc rỗng, cả thành mạch đều khô quắc không còn một chút linh khí nào.
Ý thức dường như bị một chùy đập thẳng đi vào, hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cả người suýt chút nữa bật ngửa ngất xỉu, nhưng một tia thanh minh đã khiến hắn duy trì trở lại, không có ngất đi.
“Thành… thành công!” hai mắt của Nhất Minh đỏ thẫm, toàn thân đều rung động kịch liệt, theo thập ngũ mạch khai mở một sát na, đại lượng linh khí được hắn nhanh chóng hấp thu đi vào, hóa thành linh lực phảng phất như sóng lớn cuộn trào, không ngừng xuyên qua từng đầu kinh mạch, tẩm bổ tự thân.
Khỏa kinh mạch thứ mười lăm, càng là khoa trương đến cực điểm!
Đại lượng linh khí chất chứa trong đó so với mười bốn khỏa kinh mạch cộng lại còn muốn nhiều hơn, điều này khiến tâm thần của Nhất Minh chấn động không thôi.
Khóe miệng của hắn càng là giương lên một vệt nụ cười, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, khiến hắn nhịn không được cười lên ha hả.