Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một tiếng oanh minh vang vọng thiên khung, chỉ thấy một mảnh đỏ rực bàng bạc nhìn không thấy kẽ hở từ giữa không trung rơi xuống, từng thanh âm gào thét mang theo khí tức tử vong bao phủ tới gần, sáng rực một mảnh.
Một mảng lửa rực rỡ từ giữa không trung liên miên rơi xuống, bên trong còn ẩn chứa lực lượng khiến mọi sinh linh bên dưới Độc Lâm đều cảm giác phải tuyệt vọng, phá vỡ mây đen.
Hắc lục vân bên trên, vô tận thiểm điện oanh minh cực độ, phảng phất như thần linh nổi giận, muốn mang toàn bộ biển lửa ngăn chặn trở lại, nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích, trong nháy mắt liền bị xuyên thủng không còn, lộ ra thái dương hiện rõ bên trên.
Ánh sáng chiếu rọi phía trên, phảng phất như thần linh giáng lâm mang đến ánh sáng tại trong đêm tối, nhưng bây giờ khác biệt, loại ánh sáng này lại mang theo một loại khí tức cường hoành đến cực điểm, hướng về bát phương du tẩu, uy hϊế͙p͙ chí mạng từ bên trong hắc lục vân tràn ra, bao phủ chúng sinh.
Những người nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền hiện lên một loại cảm giác ch.ết chóc bao phủ trong lòng.
Nhất Minh nghe thấy rõ ràng, tại thương khung vừa rồi liền vang lên một tiếng động rất là khủng bố, sau đó liền có một màn này xuất hiện, trong lòng của hắn liền nổi lên cảm giác tử vong rất là nồng đậm.
Bản năng cầu sinh khiến hắn không thể không làm ra phản ứng, hắn nhanh chóng lấy ra linh thạch cho vào trong miệng cắn nát, bản thân không nói hai lời, ngay lập tức thúc dục Quỳ Hoa Trục Nhật phóng đi, rời khỏi nguyên địa.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần,... linh lực lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng cạn kiệt.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, ánh mắt không thèm nhìn lên trên thương khung mảy may, bởi vì trong cảm giác của hắn, một loại khí tức cực kỳ nóng bức vẫn còn bao phủ quanh thân, cảm giác uy hϊế͙p͙ phảng phất như tử thần đang kề cổ của hắn.
Linh thạch lại lần nữa được hắn cắn nát, thân hình tựa như một đạo hắc ảnh cắm đầu mà chạy.
Linh khí vừa ào ào trào vào bên trong thân thể liền đã biến mất không còn, thân thể căng cứng đến cực hạn, ẩn ẩn còn hiện ra một tia vết rách, máu tươi phóng ra.
Chỉ hai hơi thở trôi qua, thân thể của hắn dường như muốn chia năm xẻ bảy, chỉ là cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân cũng khiến da đầu của hắn dường như muốn nổ tung, đầu đau muốn nứt, não hải oanh minh.
Tại Độc Lâm bên trong, những cường giả khác cũng là như thế, càng có những võ giả không chịu được áp lực to lớn, ánh mắt chỉ vừa nhìn lên biển lửa ở phía trên rơi xuống, thất khiếu trực tiếp vỡ tan, máu tươi cuồng phún, thân thể liền ngã tại trên mặt đất, không còn sinh cơ.
Cảm nhận được tử vong bao phủ, sắc mặt của rất nhiều võ giả đều nhao nhao đại biến!
Bản năng cầu sinh đạt tới cực hạn, thân hình nhanh chóng chạy đi, gương mặt càng là trắng bệch không còn chút máu, đồng tử trợn to, phảng phất nhìn thấy được một loại tồn tại nào đó rất là kinh khủng vậy.
Sau một cái hô hấp, thân thể liền chậm rãi đỏ lên, da thịt bắt đầu tan biến, một đôi mắt cũng hóa thành khô khốc, toàn thân đều từ từ tan rã, hóa thành bạch cốt, cuối cùng là trở thành tro bụi, biến mất không thấy.
“Oanh!” một tiếng, một tiếng oanh động cực kỳ to lớn truyền ra, phảng phất như một đầu hỏa thú từ giữa thiên khung hàng lâm mà xuống, nó nhe cái miệng lớn đều mang một phiến khu vực đều nuốt chửng đi vào, nhẹ nhàng mà nhanh chóng.
Từ trong tận đáy lòng, Nhất Minh vô cùng kinh hãi, hắn chưa bao giờ cảm giác được tử vong bao phủ mãnh liệt như thế!
Từng khỏa linh thạch được hắn cắn nát ở trong miệng, cả người cũng không thèm để ý tới vết thương rách ra, không ngừng thúc dục thân pháp rời khỏi nguyên địa.
Do thân thể trở nên mạnh hơn rất nhiều, cho nên khoảng cách thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật của hắn cũng được tăng lên, trong vài cái hô hấp đã vượt ra khỏi trăm trượng xa, nhưng đồng thời thân thể cũng chịu đến áp lực cực kỳ to lớn, linh lực cũng tiêu hao chóng mặt, thậm chí muốn khô kiệt không còn.
Biển lửa ở phía trên tựa như bài sơn đào hải ầm vang rơi xuống, từng tiếng động vang lên vô cùng kinh khủng.
Trong nháy mắt, cả một phiến Độc Lâm đều hóa thành biển lửa, cảm giác nóng bức lan tỏa khắp nơi, biến một mảnh khu vực âm trầm lạnh lẽo trở nên sáng rực cùng nóng bức.
Đôi mắt của Nhất Minh đều không hề nhìn lên phía trên dù chỉ một chút, bản thân đều toàn lực chạy trốn, chỉ cần có cảm giác tử vong mãnh liệt bao phủ tới gần, thân thể của hắn liền trong nháy mắt vượt ra khỏi mấy chục trượng xa.
Từng tiếng oanh động cực lớn liên tục vang lên, những cường giả như Chân Nguyên cảnh cũng chạy thục mạng, nhao nhao né tránh từng đoàn hỏa diễm từ giữa thương khung rơi xuống.
Dù là như vậy, cũng có cường giả không cách nào né tránh cho được, tất cả đường lui đều bị phong tỏa, bản năng cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt, không muốn ch.ết ở nơi này.
Cả người đều nhanh chóng tế ra linh bảo, toàn lực oanh kích vào hỏa diễm đang rơi xuống, từng đạo công kích đánh ra phảng phất như giọt nước vào biển cả, lặng im biến mất không còn.
Càng là như vậy, sắc mặt của những người này đều giống như tro tàn, một đôi con ngươi tràn đầy kinh hãi dần dần tỏa sáng, thẳng tới cả người đều bị hỏa diễm một ngụm nuốt đi vào, biến mất không thấy.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến rất nhiều tu sĩ bên dưới đều cảm thấy tuyệt vọng, chuyện này cùng với những tiền bối đang giao phong ở phía trên hẳn là thoát không khỏi liên quan.
Thân hình của Nhất Minh không ngừng xuyên qua, hắn mặc kệ là bản thân có tàn hay là phế, chính mình cũng không được ch.ết ở nơi này.
Một thân linh lực nhanh chóng được lấp đầy rồi nhanh chóng tan biến không thấy, hắn điên cuồng thúc thôi động thân pháp với cường độ cao, thân thể giờ khắc này phảng phất như mất đi sức lực, một thân linh lực bỗng dưng đình chỉ, bản thân liền ngay lập tức mất đà, rơi xuống khu rừng bên dưới, bụi mù bốc lên.
Cả người va đập trên mặt đất dường như muốn tàn phế, thân thể của hắn cứ theo tự nhiên mà lăn mấy chục vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại.
Trong miệng càng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tràn đầy xích hồng, hơi thở dồn dập liên tục hút lấy không khí, phảng phất như có ai đang bóp chặt cổ của hắn, toàn bộ thân thể đều đồng loạt run lên, co giật không ngừng.
Dù là như vậy, ánh mắt của hắn vẫn không hề hiện ra một tia thoái ý nào, cánh tay vô lực run rẩy dường như muốn đẩy thân hình đứng dậy, nhưng cảm giác bất lực khiến toàn bộ thân thể của hắn không cách nào cử động cho được.
Hắn nằm ở đó, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào thiên khung phía xa, nơi đó có một vầng sáng kéo dài vô tận, hắn nằm tại nơi này cũng cảm giác được phía xa kia đang vang lên từng tiếng gào thét rất là thảm thiết.
Cơn mưa vẫn chưa từng dừng lại, từng đoàn hỏa diễm rơi vào Độc Lâm bên trong chỉ trong vài cái hô hấp liền đã dập tắt không còn, khói mù bốc lên bốn phía, khiến cả một phiến Độc Lâm phảng phất như được phủ lên một tấm áo choàng màu bạc, rất là mơ hồ.
Ánh sáng xuyên qua tấm áo choàng cũng hóa thành lờ mờ, tựa hồ đối với hy vọng rất là bài xích, tại nơi đây chỉ ẩn chứa tuyệt vọng cùng ch.ết chóc, hy vọng… chỉ là một thứ xa vời mà huyền ảo.
Tại thương khung bên trên, theo thời gian trôi qua cũng bị hắc lục vân lần nữa che phủ trở lại.
Một màn đêm tối tăm lại lần nữa bao phủ tất cả mọi người vào bên trong, từng tia sáng yếu ớt phản chiếu ở bên trong đôi mắt cũng hóa thành hắc ám, chìm vào thâm uyên.
Cảm giác lạnh lẽo lại lần nữa bao phủ toàn thân, cảm giác đau đớn mà từng giọt mưa rơi trên thân thể phảng phất như có hàng vạn con côn trùng không ngừng đục khoét, chui vào bên trong.
Nhất Minh chậm rãi hô hấp, cố gắng duy trì tâm thần của mình không được ngất đi ở đây.
Hắn nằm ở nơi đó, mang tất cả những cảnh tượng này đều nhìn vào trong mắt.
Tại trong một phiến Độc Lâm rộng lớn như thế này, một thân ảnh nhỏ bé chìm trong bóng đêm không ngừng duy trì sinh cơ, hắn không muốn chính mình ch.ết ở nơi này, bản thân cố gắng cử động ngón tay, từ trên mặt đất chậm rãi di động.
Cảm giác cánh tay của chính mình hoàn toàn mất đi liên hệ, huyết dịch trên người cũng bởi vì những giọt nước mưa mà không cách nào đông kết trở lại, liên tục chảy ra.
Cảm nhận được sinh cơ không ngừng trôi qua, Nhất Minh với một cánh tay yếu ớt chậm rãi đưa vào bên trong túi trữ vật, trong cảm giác của hắn bây giờ, cánh tay của mình phảng phất như khúc gỗ vậy, nó cứng đờ và không hề có một chút cảm xúc nào.
Từng tiếng oanh minh ở phía trên rung động, mang tới một chút ánh sáng yếu ớt truyền xuống bên dưới, cũng bởi vì điều này mà Nhất Minh mới nhìn thấy được cánh tay của chính mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
Một cánh tay với từng nét đường vân màu xanh lan tỏa ở trên đó, khắp người chỗ nào cũng có từng đường vân màu xanh bắt đầu lan ra, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nhất Minh liền minh bạch chuyện gì xảy ra, chính mình đây là bị khí độc xâm nhập đi vào.
Có lẽ là do cảm giác đau đớn đã lan tỏa khắp người, cho nên hắn cũng không hề cảm giác được một chút đau đớn nào nữa, cả người đều đã cứng lại, ngay cả khi cử động cánh tay cũng chẳng hề cảm giác được một chút xúc cảm nào, hoàn toàn tê cứng.
Nhất Minh cũng không có chần chờ, một khối linh thạch được hắn chậm rãi lấy ra, bản thân chậm rãi hấp thu linh khí vào bên trong, khôi phục tự thân.
Linh khí phảng phất như một dòng nước ấm lan tỏa toàn thân, kinh mạch khô quắc giờ khắc này tựa hồ được dòng nước tẩm bổ đi vào, rất nhanh liền bắt đầu căng phồng trở lại, thẳng tới một giới hạn nào đó, giọt tí tách mới bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Giờ khắc này, Nhất Minh cảm giác linh khí dường như có một loại biến hóa kỳ diệu, mà chỉ trong khoảnh khắc này hắn mới rõ ràng cảm nhận được nó.
...
Hôm nay một chương a.