Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cửu điện hạ với đôi mắt thâm thúy đánh giá thiếu niên bên dưới, uy áp của chính mình thả ra, thiếu niên này lại có thể nhẹ nhõm phá giải, hắn thật không cách nào nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn không gặp, thiếu niên này thế mà đã mạnh tới cái tình trạng này rồi?

Nội tâm của hắn thật sự không cách nào bình tĩnh cho được, hắn cứ tưởng đâu đây chỉ là một tên nhóc thiên kiêu không biết trời cao đất rộng, chỉ cần phái một chút người ra làm khó hắn, nhất định sẽ khiến hắn rơi vào trong lưới.

Đến lúc đó, chính mình liền có thể quang minh chính đại ra tay trấn áp mang hắn cầm về, đương nhiên, đó chỉ là trong trường hợp thiếu niên này chỉ là một tên võ giả.

Nhưng bây giờ không giống, thiếu niên này bộc phát ra lực lượng so với chính mình cũng không hề thua kém bao nhiêu, điều này nói rõ hắn cùng với mình đã ở vào một cái cấp bậc.

Thiên kiêu như vậy, nếu chính mình dưới mắt mọi người động hắn, trừ phi có thể mang toàn bộ người ở đây chém giết không còn, hủy thi diệt tích, nếu không thì không cách nào che giấu cho được.
Mà một khi làm như vậy, đám người điên kia không biết sẽ làm ra loại hành động gì.

Đến lúc đó, ngay cả phụ thân của chính mình cũng không nhìn mặt mình, chuyện này hại nhiều hơn lợi, nước cờ này, ta không thể đi nhầm.



Trong một khoảnh khắc đối mặt này, trong đầu của hắn đã tính toán kỹ lưỡng thiệt hơn, quyết định nở một nụ cười hòa ái, khí tức trên thân cũng bỗng dưng tiêu tán, thanh âm mang theo một chút bất ngờ vang lên.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là Minh Tôn đạo hữu, thuộc hạ của ta có lẽ vì bi thương quá độ cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy, ta thay mặt bọn hắn đối với đạo hữu bồi cái không phải.”

Nói xong, thanh niên khoác kim bào chắp tay một cái, tiếp theo liền hướng về phía đám người hắc y thanh niên hừ lạnh một tiếng.

“Các ngươi thân là thuộc hạ của ta, mỗi việc làm điều đại biểu cho bộ mặt của ta, hôm nay thế mà không phân rõ phải trái, tập kết người đối với một vị cường giả của Nhân tộc ta hành động lỗ mãng, còn không mau quỳ xuống tạ lỗi?”

Đám người thanh niên nghe vậy, lập tức biến sắc, bọn hắn đều không nghĩ tới, tên thiếu niên không hề có một chút chân nguyên ba động kia thế mà lại là một vị Chân Nguyên cảnh cường giả?

Hắn không hiểu vì sao Cửu điện hạ lại thay đổi chủ ý như thế này, nhưng Cửu điện hạ đã làm ra quyết định, bọn hắn cũng không dám phản kháng, nhao nhao quỳ xuống, lập tức nhận lỗi.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không có làm ra phản ứng, một màn kịch thế này hắn đương nhiên là không thèm để vào trong mắt, đám người này muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, hắn không thèm quan tâm.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm thanh niên khoác kim bào ở phía trên, khí tức trên thân cũng không hề tán đi, phảng phất như một con độc xà cuộn mình lại, tùy thời đều có thể phát động công kích.

Cửu điện hạ liếc mắt nhìn qua đám người, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn về thiếu niên phía trước, mặc kệ Nhất Minh có làm ra cảnh giác hắn cũng làm như không thấy, khóe miệng nở ra một vệt nụ cười, nhàn nhạt nói.

“Minh Tôn đạo hữu, thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, mong đạo hữu đừng nên chấp nhặt, còn về chiếc linh xa kia đúng như đạo hữu nói, đồ vật từ chính mình nhặt được thì đó là của mình, ta cũng không có ý định thu hồi những đồ vật đã đưa ra ngoài, nếu đạo hữu đã cùng chiếc linh xa này có duyên thì cứ giữ lấy mà dùng, ta cũng không có ý kiến.”

Nghe được lời này, Nhất Minh cũng không có làm ra biểu hiện gì, chỉ là nhàn nhạt đáp lại: “Nếu đã không có việc gì, vậy ta rời đi trước, vẫn là câu nói cũ, nếu như ngươi muốn tìm ta luận bàn một chút, cứ việc vào bên trong Độc Lâm là được.”

“Độc Lâm nguy hiểm trùng điệp, Cửu điện hạ sau khi tiến vào phải cẩn thận một chút, nếu lỡ không may vẫn lạc ở bên trong, ta cũng không chịu trách nhiệm a.”
Nói xong, từ đầu tới cuối hắn cũng không có thu hồi lực lượng, khóe miệng có chút nhếch lên, bắt đầu điều khiển linh xa chậm rãi quay đầu.

Nhất Minh nhìn ra được, tên Cửu điện hạ này ngoài mặt thì đối với chính mình cười cười nói nói, nhưng sát ý ẩn giấu ở bên trong vẫn không cách nào che giấu cho được.

Hắn tinh tường, một khi chính mình đi vào Độc Lâm, tên này liền sẽ phái ra cường giả đối với chính mình động thủ, dù sao thì tên này hẳn cũng không có ngu đến mức tự mình đi vào Độc Lâm tìm lấy chính mình.

“Xem ra là phải thật nhanh hoàn thành việc luyện thể mới được, một khi viên mãn, ta mới có thể tiến thêm một bước.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, bản thân cũng không muốn tiếp tục lưu ở nơi này, liền thúc dục linh xa phát ra trận trận bạch quang, hướng thẳng vào bên trong Độc Lâm bay đi.

Nhìn linh xa bay vào bên trong Độc Lâm, thẳng tới biến mất không thấy, Cửu điện hạ mới thu hồi tầm mắt, bên trong ánh mắt kia ẩn chứa sát cơ không cách nào diễn tả cho được, khí tức vô tình tản mác đi ra lại khiến một đám võ giả liền bị trấn trụ tại chỗ.

Một đám võ giả vừa thở không được mấy hơi liền đã phải quỳ rạp xuống đất, nhưng cũng may, vị Cửu điện hạ này đối với bọn hắn cũng không có ác ý, rất nhanh thì thân hình liền biến mất không thấy, uy áp trên thân cũng bỗng dưng tiêu tán, toàn thân nhẹ nhõm.

Quỳ rạp xuống đất hồi lâu, vài chục cái hô hấp đi qua, đám võ giả bên dưới mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, xác định Cửu điện hạ đã rời đi về sau, cả đám mới đồng thời đứng dậy, không nói hai lời liền hướng về quan ải mà đi, nơi này quá nguy hiểm.

Một màn đối thoại vừa rồi cũng được bọn hắn nghe rõ rõ ràng ràng, không ngờ thiếu niên vừa rồi lại là tên Minh Tôn kia, thiên kiêu của Quang Minh Điện lại có xích mích với Cửu điện hạ, không cần nói cũng biết, với tính tình của Cửu điện hạ e rằng sẽ không bỏ qua.

Bọn hắn sợ chính mình ch.ết như thế nào cũng không biết, cho nên trong thời gian này vẫn nên ở trong quan ải bế quan thì hơn, còn chuyện gì đó, không hề liên quan tới ta nha.

Lan Hoa cùng với sư tỷ của nàng chứng kiến một màn này về sau, bản thân cũng liền không có xen vào, thiên kiêu của hai thế lực đỉnh cấp đối đầu với nhau, Lam Hoa Tông của nàng cũng không có khả năng can thiệp, chuyện này nàng hoàn toàn bất lực.

Nàng chỉ lo lắng một điều, hy vọng sư huynh của mình có thể an toàn trở về.

Ánh mắt của nàng nhìn vào một mảnh Độc Lâm ở phía trước, tâm tình vô cùng lo lắng, thẳng tới khi toàn bộ võ giả tại nơi này đều rời đi về sau, nàng mới thu hồi tầm mắt, cùng với sư tỷ của chính mình hướng về phía quan ải bay đi.

Mà giờ khắc này, Nhất Minh ngồi tại phía trên linh xa, bản thân tiếp tục quay trở lại với mảnh khu rừng đầy quỷ dị và ch.ết chóc này.

Một mảnh bầu trời tối đen như mực, càng tiến vào bên trong, ánh sáng càng phát ra lờ mờ, thẳng tới khi chỉ còn một mảnh đen kịt, đi đường chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân, hắn mới chậm rãi thu hồi linh xa, bản thân liền rơi vào khu rừng bên trong.

Cảm giác lạnh lẽo cùng khí tức tử vong bao phủ quanh thân, từng giọt mưa từ trên cao rơi xuống, va chạm vào da thịt bên trên, phảng phất như có một bàn tay lạnh lẽo sờ vào người của hắn, khiến toàn thân đều khẽ run một cái.

Lập tức thúc dục linh lực bao phủ quanh thân, loại cảm giác bị người sờ gáy mới tan biến không còn, hắn hít sâu một hơi, bản thân chậm rãi xác định phương hướng, thân hình liền biến mất tại chỗ.

Tâm thần của hắn lại lần nữa trở nên căng cứng, tại hoàn cảnh như thế này, chỉ cần có một tia chủ quan, bản thân liền sẽ ch.ết vào lúc nào không hay.

Sử dụng linh xa di chuyển tại giữa không trung quá là chói mắt, hắn cũng không muốn hành tung của bản thân bị lộ ra như vậy, cho nên mới thu hồi linh xa, bản thân tựa như một đạo u linh từ giữa khu rừng không ngừng xuyên qua.

Theo cảm giác của hắn, một phương hướng ở nơi xa truyền tới ba động rất là kịch liệt, từng đoàn thuật pháp mang theo lực lượng rất là kinh khủng oanh tạc tứ phương.

Nơi đó, một trận hỗn chiến đang xảy ra, không cần nghĩ cũng biết, đó là phương hướng của tên thanh niên gọi là Thanh Tử Vân kia, xem ra là hắn vẫn chưa làm ra đột phá.

Mà cũng đúng, bình thường muốn tấn thăng chân nguyên cảnh, bản thân đòi hỏi cần có một đoạn thời gian cô đọng chân nguyên, quá trình này không phải một sớm một chiều liền có thể hoàn thành.

Cho dù có Chân Nguyên Đan hỗ trợ đi chăng nữa, tại trong hoàn cảnh như thế này, muốn thành công đột phá cũng không phải là chuyện đơn giản a.

Đưa mắt nhìn về phía chiến sự ở bên kia hồi lâu, Nhất MInh liền thu hồi ánh mắt, một đôi con ngươi vô cùng linh động ở tại bên trong khu rừng không ngừng xuyên qua, thẳng hướng chỗ sâu của Độc Lâm mà đi.

Càng tiến vào sâu bên trong, Nhất Minh cảm giác nồng độ sương mờ càng phát ra dày đặc, khiến hắn nhịn không được bộc phát ra một chút linh lực, muốn tại trong hoàn cảnh này nhìn rõ mọi vật ở phía trước.

Nhưng vào lúc này, bỗng dưng toàn bộ thương khung ở phía trên Độc Lâm ầm vang nổ tung, nguyên bản bầu trời đang bị mây đen che phủ, trong nháy mắt liền bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt, hóa thành một cái lỗ thủng, sáng rực một mảnh.

Một loại uy áp khiến tất cả sinh linh bên trong Độc Lâm đều vô cùng hãi nhiên, từ giữa thương khung truyền tới trận trận gào thét rất là kinh khủng, oanh minh liên tục truyền ra dường như đánh thẳng vào trong tâm thần của mọi người, càng là có uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống.

Ở bên trong Độc Lâm, tất cả mọi người đang giao phong, võ giả bên dưới cũng tốt, hay là các tu sĩ Chân Nguyên cảnh cũng được, toàn bộ đều dừng lại thân hình, não hãi ầm vang rung động, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía thương khung bên trên.

Đại phong tựa hồ cũng càng thêm phối hợp, phát ra từng trận gào thét rất là kinh người, nhấc lên cự lãng, phảng phất tại triều bái.
Sắc mặt của Nhất Minh cũng bỗng dưng đại biến, hắn ngẩng đầu nhìn lên thương khung.

Một màn cực kỳ rung động đập vào trong mắt khiến thân thể nhịn không được run lên, bản thân ngay lập tức không nói hai lời, toàn lực bộc phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện