Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Giờ khắc này, Nhất Minh cảm giác linh khí dường như có một loại biến hóa kỳ diệu, mà chỉ trong khoảnh khắc này hắn mới rõ ràng cảm nhận được nó.

Từng dòng linh khí ban đầu giống như có ẩn chứa “tạp chất’ ở bên trong, muốn lưu thông cũng cảm giác dị thường khó khăn, phảng phất như có từng tảng đá đặt giữa dòng nước, ngăn chặn dòng chảy, khiến hắn muốn vận chuyển xuyên qua mười bốn đầu kinh mạch cũng là phi thường khó khăn.

Một vòng chu thiên trôi qua, linh lực cũng không hề hiện ra, điều này khiến Nhất Minh có chút nhíu mày, theo lẽ thường tới nói, sau khi hấp thu linh khí đi vào một vòng chu thiên, linh khí liền sẽ hóa thành linh lực, dung nạp vào kinh mạch bên trong, hình thành năng lượng.

Đối với trước kia, hắn muốn minh bạch điểm này cũng là không có cách nào, nhưng bây giờ khác biệt, linh lực hoàn toàn khô kiệt khiến Nhất Minh cảm nhận rất là rõ ràng.

Hắn cũng không có dừng lại, hai vòng chu thiên đi qua, linh lực vẫn không hề hiện ra, phảng phất như có một thứ gì đó mang linh khí thôn phệ không còn.

Nhưng sau ba vòng chu thiên, thân thể hấp thu linh khí đến một giới hạn nào đó, giọt tí tách rơi xuống, khiến cho toàn bộ linh khí ở bên trong đều có chuyển biến nghiêng trời lệch đất.



Linh khí vừa đi vào kinh mạch liền ngay lập tức hóa thành một dòng linh lực, nó bỗng dưng trở nên thông suốt lạ thường, hoàn toàn không có cảm giác bị “tảng đá” ngăn cản chút nào, một đường thông suốt chảy thẳng qua thập tứ mạch bên trong.

Phảng phất như dòng nước suối trong trẻo chảy khắp toàn thân và kinh mạch, hắn bắt đầu dùng linh lực phong bế miệng của các vết thương, huyết dịch ở trên người cũng vào lúc này mà bắt đầu ngừng chảy ra ngoài.

Từng vết đường vân màu xanh cũng chậm rãi ẩn mình, thẳng tới một thời khắc liền biến mất không thấy.
Cảm nhận được thân thể truyền tới năng lượng, cánh tay của hắn đã có thể thoải mái cử động, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân khiến sắc mặt của Nhất Minh bắt đầu vặn vẹo một chút.

Dù là như vậy, hắn cũng không có đình chỉ hấp thu linh khí, bản thân càng là bộc phát ra khí huyết bao bọc quanh thân, muốn cho thân thể của chính mình được khôi phục nhanh hơn một chút.

Hơn chín trăm đầu huyết tơ giờ khắc này đều ảm đạm vô quang, chỉ còn vài đầu huyết tơ là đang tỏa ra hào quang óng ánh, phảng phất như một tấm y phục rách rưới bao trùm lấy thân thể lạnh lẽo, tại trong đêm tối phát ra một chút ánh sáng mơ hồ, hơi ấm nhàn nhạt tỏa ra, giống như một tia hy vọng trong hắc ám vĩnh hằng vậy.

Thân hình của Nhất Minh vẫn nằm ở đó, chậm rãi để nhục thân từ từ khôi phục, cứ thế đã không biết trôi qua bao lâu, thanh âm giao chiến vẫn không có dừng lại, vẫn vang vọng bên tai của hắn.

Trong tiềm thức, hắn có thể nhìn ra được một mảnh chiến trường với huyết tinh văng đầy rẫy, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng tứ phương, toàn bộ cảnh tượng xung quanh đều phảng phất tựa như diệt thế, bầu trời đều là một màu đỏ ngòm, tràn đầy huyết sắc.

Từng cơn gió lớn càn quét đại địa, nhấc lên cuồng phong vô cùng mãnh liệt, phong vân ở trên thương khung vũ động, cuồn cuộn không dứt.

Hắn muốn cử động thân thể của mình làm ra phản ứng, nhưng giờ khắc này, toàn bộ thân hình giống như bị đình trụ, bản thân đứng yên tại chỗ chứng kiến hết thảy mọi chuyện.

Khung cảnh trước mắt phảng phất như có giọt nước rơi vào huyết dịch bên trong, bắt đầu pha tạp vết máu, toàn bộ khung cảnh đều bắt đầu nhòe đi, thẳng tới không nhìn rõ thứ gì, chỉ còn lại một bóng hình nữ tử che chắn trước mặt hắn, dường như đang đối với hắn nói cái gì đó.

Một tiếng nổ oanh trên không, Nhất Minh bị một tiếng oanh động này làm cho thức tỉnh, bản thân liền chậm rãi mở mắt ra, trái tim giờ khắc này đang gia tốc kịch liệt, phảng phất như vừa trải qua một trận kinh lịch vậy.

Hô hấp bắt đầu dồn dập, đau đớn từ trên toàn thân truyền tới khiến tâm thần của hắn tỉnh táo hơn không ít, cẩn thận quan sát chung quanh một chút.

Toàn thân đều đã được đất cát cùng với lá cây bao phủ bên trên, thân thể chậm rãi cử động, cảm giác đau nhức lại lần nữa truyền tới, nhưng lần này khác biệt, thân thể của hắn miễn cưỡng đã có thể cử động trở lại.

Đất cát cùng với lá cây chậm rãi rơi ra khỏi người, thân hình từ từ rời khỏi đại địa, một cảm giác lạnh lẽo lại lần nữa đập thẳng vào người, khiến tâm thần của hắn lại lần nữa căng cứng.

Quan sát một vòng xung quanh, nơi này hoàn toàn không hề có bất kỳ thứ gì bất thường, vẫn là từng tiếng gào rú do làn gió thổi qua, từng tiếng xào xạc của những thực vật ở nơi này rung động vang lên, tất cả đều vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Lúc này hắn mới thở dài một hơi, cả người chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận tự thân.
Miệng vết thương đã được khép lại, nhưng khí huyết của bản thân lại tiêu hao nghiêm trọng, nếu như để cho thân thể tự do khôi phục, hắn cũng không biết tới bao giờ mới có thể khôi phục trở lại.

Khí huyết hao tổn không phải dựa theo phương pháp bình thường liền có thể khôi phục, một là chính mình cần có thiên tài địa bảo ẩn chứa khí huyết, còn con đường thứ hai thì chỉ còn cách hấp thu khí huyết của người khác để khôi phục tự thân.

Còn việc nghỉ ngơi để thân thể chậm rãi khôi phục, đối với cách này, Nhất Minh hoàn toàn không hề nghĩ tới, hắn không có thời gian để làm như vậy.

Thiên tài địa bảo ẩn chứa khí huyết thì hắn hoàn toàn không có, hắn cũng không nghĩ tại trong Độc Lâm này lại có thiên tài địa bảo gì ẩn chứa khí huyết.

Bởi vì những thiên tài địa bảo này đều sinh trưởng lại nơi có nhiều thi hài, nó hấp thu đại lượng huyết dịch của cường giả mà uẩn dưỡng tự thân, từ đó mới đản sinh ra dược tài như thế.

Mà nếu như không khôi phục, hắn cũng không dám lấy khí độc ở nơi này để rèn luyện nhục thân, một khi làm như vậy, khí huyết của bản thân không đủ, chính mình liền sẽ cạn kiệt khí huyết ngay lập tức, cả khả năng phục hồi cũng sẽ suy yếu đi theo.

Nếu đã như vậy, tình huống bây giờ chỉ còn lại một cách duy nhất.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh đưa mắt nhìn về phương xa, nơi đó còn đang xảy ra chiến đấu vô cùng mãnh liệt, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng phương xa truyền tới hỗn chiến kinh khủng như vậy, hẳn là thanh niên kia vẫn chưa hoàn thành việc tấn thăng.

Nhất Minh cũng không biết để hoàn thành tấn thăng Chân Nguyên cảnh, thanh niên kia phải cần bao lâu thời gian, nếu là bình thường, Nhất Minh sẽ không lựa chọn việc gây nên động tĩnh quá lớn, nhưng bây giờ khác biệt, nước càng đục, hắn càng có thể từ nơi đó mò lấy càng nhiều chỗ tốt, càng hỗn loạn, bản thân liền có thể thoải mái mà thu hoạch huyết dịch.

Trong lòng liền đang làm ra tính toán, trước kia hắn cũng không định tham gia vào trận chiến này, nhưng bây giờ khác biệt, để hoàn thành quá trình luyện thể, hắn không thể không điên cuồng một lần.

Làm ra quyết định, ánh mắt của Nhất Minh lộ ra một vệt kiên định, hắn quyết định bản thân sẽ tại nơi này nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó chính mình liền sẽ tiến về chiến trường bên kia cùng với Linh tộc chém giết, tiện thể khôi phục tự thân.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền ngồi xếp bằng xuống đất, bản thân liền xuất ra linh thạch uẩn dưỡng tự thân, mặc dù không có thiên tài địa bảo ẩn chứa khí huyết, nhưng linh lực dồi dào cũng khiến cho quá trình khôi phục trở nên nhanh hơn một chút.

Cùng lúc đó, Nhất Minh cũng lấy ra túi trữ vật của hai tên võ giả trước kia, dò xét một chút.
Hai tên kia chẳng qua chỉ là võ giả mà thôi, trên người chắc hẳn cũng không có thứ gì quý giá, nhưng thịt muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, hắn cũng không có khả năng bỏ qua tài nguyên, dù chỉ là một chút.

Trước kia nghe Thiết lão nói con đường luyện thể này rất là khó khăn, ban đầu hắn chỉ tưởng rằng so với những người khác chỉ khó hơn một chút mà thôi, nhưng từ khi bước lên con đường này, hắn mới biết được vào sinh ra tử là như thế nào.

Chỉ mỗi cảnh giới đầu tiên đã khó khăn trùng điệp như vậy, hắn có thể tưởng tượng được, nếu như đổi lại là người khác, e rằng không có khả năng đi tới một bước này.
Một phần là cực hạn của thân thể không hề cho phép, hai là truyền thừa về đạo này hoàn toàn không có.

Dựa theo thuyết pháp của Thiết lão, những Nhân tộc ở nơi này chỉ có thể mở ra bát mạch là cùng, cho nên đi theo con đường luyện thể là hoàn toàn không có khả năng.

Cho dù có đi được, bản thân cũng yếu không chịu nổi, chính vì vậy mà Nhân tộc ở nơi này mới mở ra lối riêng, bước lên con đường thuộc về chính mình, Thần đạo.

Nếu không phải bản thân chính mình có thể chất đặc thù, muốn bước lên con đường luyện thể này cũng là thập phần khó khăn, nhưng dù là như vậy, chính mình hiện giờ cũng bước đi không hề dễ dàng chút nào, đến bây giờ vẫn chưa đạt tới cực hạn, mở ra thập lục mạch như Thiết lão đã nói.

Theo kinh mạch mở ra càng nhiều, Nhất Minh có thể cảm giác được thân thể của mình có sự biến hóa không nhỏ, lực bộc phát, khả năng khôi phục, cường độ thân thể, vân vân và mây mây, toàn bộ đều được tăng lên theo diện rộng.

Hắn không biết cảnh tượng mở ra thập lục mạch sẽ như thế nào, hẳn là đến khi đó bản thân mới có thể tiến hành tấn thăng, bước vào cảnh giới mới.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh hít sâu một hơi, bình phục lại tâm thần.

Điều bây giờ cần làm chính là để thân thể hoàn thành việc luyện thể tầng cuối cùng, một khi thân thể đạt tới cực hạn, bản thân mới có hy vọng xông phá bình chướng của khỏa kinh mạch tiếp theo.
Nhất Minh thở ra một hơi, bản thân nhìn vào chiếc túi trữ vật trên tay, dò xét một chút.

Ngoại trừ chiếc linh xa bên ngoài, trong hai chiếc túi trữ vật cũng không có vật gì đáng tiền, chỉ có một số linh thạch cùng công pháp tu luyện, ngoài ra còn có một thanh tiểu kiếm.

Đối với linh thạch cùng với công pháp của hai tên kia, Nhất Minh hoàn toàn không có hứng thú, điều hắn quan tâm là, thanh tiểu kiếm kia dường như có một chút bất phàm.
Nhất Minh không chút nghĩ ngợi liền mang tiểu kiếm nắm ở trong tay, dò xét một chút.

Tiểu kiếm có hình thù như một thanh thiết thiêm, toàn thân đều đen kịt, không biết có phải là do nơi này đều là bóng tối hay không, đối với màu sắc của tiểu kiếm, Nhất MInh cũng không thèm để ý tới.

Hắn cảm nhận được, tại bên trong tiểu kiếm này dường như có ẩn chứa một loại năng lượng nào đó, chỉ cần bản thân mang linh lực truyền vào bên trong, cỗ năng lượng này liền sẽ ngay lập tức bộc phát đi ra.
Nắm tiểu kiếm trên tay, ánh mắt của Nhất Minh lộ ra một tia hàn quang.

Hắn tinh tường một điều, nếu như khi đó chính mình không trùng hợp mang tên bạch y thanh niên bóp ch.ết, một khi để hắn kích hoạt thanh tiểu kiếm này, chính mình e rằng không ch.ết cũng trọng thương.

Lúc đó quả thật là hữu kinh vô hiểm, hắn vốn chỉ nghĩ chọn quả hồng mềm mà bóp, hai tên võ giả, một tên có thực lực đạt tới đỉnh phong, còn tên bạch y thanh niên thì yếu hơn rất nhiều, hắn không ch.ết ai ch.ết?
Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền mang tiểu kiếm thu hồi vào bên trong túi trữ vật.

Tên bạch y thanh niên kia hẳn là ỷ vào thanh tiểu kiếm này mới tìm tới giết ta, tại trong giới võ giả, thanh danh của ta đều nổi như vậy, bọn hắn không có khả năng không biết thực lực của ta.

Với tình huống như vậy mà hắn vẫn mang theo thanh tiểu kiếm này chạy tới truy sát, điều này nói rõ thanh tiểu kiếm này hoàn toàn có khả năng diệt sát võ giả đỉnh phong, lực lượng như vậy, miễn cưỡng có thể dùng để làm ám khí tập kích bất ngờ.
...

Lượng công việc của ta quá nhiều, chỉ có một chương a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện