Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thái dương dần dần lên cao, mang theo hơi ấm chiếu xuống đại địa bên dưới, nhưng trong giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều cảm giác như có một tầng sương lạnh bao phủ quanh thân, cả người đều nhịn không được run lên một chút.
Mà ở cách đó xa xa, Lan Hoa cùng với sư tỷ của chính mình cũng nhìn thấy một màn này, nàng lo lắng hướng về phía Đinh sư tỷ mở miệng nói.
“Sư tỷ, đó chính là tên thiếu niên mà ta nói, hắn không những giúp sư huynh còn cứu ta ra khỏi Độc Lâm, về tình về lý, chúng ta cũng không nên đứng nhìn a.”
Nữ tử bên cạnh mặc một thân hoa phục, làn da trắng tinh như ngọc, đôi môi đỏ thắm, cả người đều toát lên vẻ kiều diễm không thể xâm phạm, cho người ta một loại cảm giác tiên nữ hạ phàm, đúng thật là tuyệt sắc giai nhân.
Nàng nghe được lời này, ánh mắt cẩn thận đánh giá thiếu niên ở phía trước.
Trong mắt của nàng, thiếu niên này đúng thật là yếu không chịu nổi, trên thân hoàn toàn không hề có một chút chân nguyên ba động nào, phảng phất như một võ giả bình thường vậy.
Nhưng nàng cũng không phải là vô tri, nếu không phải biết đây là một thiên kiêu, nàng cũng thật sự cho rằng đây chỉ là một tên gà đất chó sành nào đó mà thôi.
Một thiếu niên có thể từ trong Độc Lâm toàn thân trở ra, mặc dù hiện tại có chút tơi tả, nhưng loại sát khí kia, hoàn toàn không phải những đám võ giả này có thể so sánh.
Nàng tinh tường, một khi động thủ lên, đám võ giả này e rằng phải thân tử đạo tiêu, đối với điều này, nàng mới không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nói.
“Muội yên tâm đi, thiếu niên kia hẳn là không có vấn đề gì, những tên này mặc dù mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của thiếu niên kia.”
“Ngay cả ta khi đứng trước thiếu niên này cũng cảm giác không phải là đối thủ, những tên này một khi động thủ cũng chỉ là chịu ch.ết mà thôi.”
Bản thân nàng cũng đã tùy thời có thể tấn thăng Chân Nguyên cảnh, cho nên đối với áp lực từ trên người của thiếu niên tỏa ra, nàng có cảm giác chính mình hoàn toàn không đáng nhắc tới, điều này khiến nội tâm của nàng rất là rung động.
Nàng đứng từ xa đã cảm nhận được áp lực vô hình như thế, những tên võ giả ở đằng kia hẳn là cũng minh bạch thiếu niên này kinh khủng, nếu như bọn hắn có đầu óc cũng sẽ không làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.
Những võ giả đang xem kịch ở bên cạnh cũng cảm nhận được điều này, cả đám điều nhao nhao thối lui ra phía xa, miễn cho ảnh hưởng đến chính mình.
Bọn hắn rất muốn biết, đám người của Cửu điện hạ tiếp sau sẽ hành động như thế nào?
Mà giờ khắc này, hắc y thanh niên sau khi cảm nhận được sát ý từ trong lời nói của thiếu niên phát ra, toàn thân của hắn nhịn không được run lên, bản năng nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cố gắng giữ lấy bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ nhìn về thiếu niên ngồi trên linh xa kia.
Thiếu niên kia dường như không hề để tâm tới những võ giả bao vây ở bên cạnh, một bộ thần thái ung dung, một đôi mắt sắc bén mà âm lãnh nhìn chằm chằm lấy hắn.
Hình ảnh này đập vào mắt khiến hắn không dám nhìn trực diện thiếu niên, đôi mắt tựa hồ lảng tránh sang chỗ khác, lớn giọng nói.
“Ngươi… ngươi tại trong Độc Lâm có thể nhặt được linh xa của Cửu điện hạ, nói rõ vào lúc đó ngươi cũng ở phụ cận, đồng đội của ta ch.ết ở trong đó, ngươi lại có thể cầm lấy linh xa toàn thân trở ra, ta nghi ngờ ngươi tại trong thời khắc đó làm ra một số chuyện không muốn người khác biết.”
“Ngươi thức thời thì cùng ta trở về một chuyến gặp Cửu điện hạ, Cửu điện hạ làm việc công tư phân minh, nếu như bản thân ngươi vô tội, chúng ta tuyệt sẽ không để ngươi ủy khuất.”
Giờ khắc này, hắn thật sự chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà thôi, nhưng nghĩ tới Cửu điện hạ vẫn đang từ trong bóng tối nhìn chằm chằm, nếu như chính mình không hành động mà nói, sau khi trở về e rằng cũng phải xong con bê.
Cửu điện hạ giao cho hắn chỉ có một cái nhiệm vụ duy nhất, chính là để cho thiếu niên này ra tay động thủ, mọi chuyện còn lại hắn cũng không cần quản tới, đã có Cửu điện hạ lo.
Nghe được lời này, Nhất Minh bỗng dưng cười to một trận, thanh âm vang vọng bốn phương tám hướng, ngữ khí kia, càng lúc càng lạnh lẽo đi xuống.
Hắn đưa mắt nhìn sang một phương hướng, ngón trỏ chậm rãi chỉ về đám người trước mắt, khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói.
“Ngươi nếu đã muốn đối với ta động thủ, thế thì chỉ việc ra tay là được, cần gì phải lôi đám người này ra làm bia ngắm làm gì?”
“À đúng rồi, ta quên mất, nếu như ngươi e ngại thiết luật của quan ải, vậy ta sẽ ở bên trong Độc Lâm chờ ngươi, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta chờ quá lâu.”
Lời nói vừa ra, một đám võ giả đều ngơ ngác tại chỗ.
Bọn hắn đều không biết thiếu niên này đang nói chuyện với ai, cả đám đều nương theo ánh mắt của Nhất Minh nhìn lại, phía xa kia hoàn toàn là một mảnh trống rỗng, không hề có bất kỳ người nào.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, phảng phất như đánh thức tâm thần của mọi người trở lại, cả đám đều nhao nhao đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ở trên linh xa, một mặt nghi hoặc vô cùng.
Mà ngay cả thanh niên mặc hắc y giờ khắc này cũng trợn tròn đôi mắt, hắn chỉ biết Cửu điện hạ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, nhưng cụ thể ở nơi nào thì hắn hoàn toàn không biết.
Thiếu niên này thế mà hướng về một phương hướng nói chuyện, hơn nữa ngữ khí kia có vẻ không hề mang đối phương vào trong mắt, trong lời nói còn mang theo khiêu khích ở bên trong, điều này khiến hắn quả thật không cách nào tin nổi.
Hắn tinh tường, người mà thiếu niên này đang nói chuyện, chính là Cửu điện hạ không sai.
Mồ hôi trên trán của hắn bắt đầu ứa ra, hắn không biết phải làm cái gì bây giờ, đối phương đã khiêu khích tới trên đầu của Cửu điện hạ, người làm thuộc hạ như chính mình nếu không làm ra phản ứng, e rằng cái mạng này phải coi như xong.
Thế là hắn cắn răng vừa định quát to một tiếng, nhưng vào lúc này, một thanh niên khoác kim bào từ giữa không trung chậm rãi hiện ra.
Một thân khí tức cường hoành đến cực điểm tung hoành trên không, phảng phất như một tòa cự sơn ầm vang rơi xuống, trấn áp tất cả võ giả ở xung quanh không cách nào ngẩng đầu lên nổi.
Cảm nhận được cỗ uy áp này hàng lâm, toàn bộ võ giả ở xung quanh đều nhao nhao biến sắc!
Bọn hắn muốn chạy khỏi nơi này, nhưng không hiểu sao, uy áp quá cường đại, để thân thể của bọn hắn không tự chủ mà khom người xuống, khung cảnh xung quanh dường như tối sầm lại, thậm chí còn có võ giả chịu không được ngất ngay tại chỗ.
Bọn hắn đều tinh tường, người tới chính là một vị Chân Nguyên cảnh cường giả không sai.
Không những vậy, còn có người nhịn không được rơi xuống đại địa bên dưới, không cách nào đứng lên nổi, quỳ rạp ở đó, thân thể nhịn không được bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi trên trán chảy ròng, nội tâm càng là hối hận đến cực điểm.
Nếu biết sự tình náo tới trên đầu của một cường giả như vậy, đánh ch.ết bọn họ cũng không dám ở lại nghe ngóng.
Thiếu niên này thế mà đối với một Chân Nguyên cảnh cường giả làm ra khiêu khích, đây không phải là đem bọn hắn vào cùng một chỗ mang đi chôn hay sao?
Giờ khắc này có hàng tá người mắng tên thiếu niên không có đầu óc, hận không thể đứng dậy một chưởng chụp ch.ết hắn, nhưng uy áp hàng lâm trên người, khiến tất cả bọn hắn đều chỉ nhịn mà quỳ rạp ở đó, không cách nào lên tiếng.
Ngay cả hai sư tỷ muội của Lan Hoa cũng cảm giác khó thở, Đinh sư tỷ nhanh chóng xuất ra một tấm linh phù, linh lực thôi động, một tầng màn sáng nhanh chóng bao bọc hai nữ vào bên trong, ngăn cách uy áp.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của thanh niên khoác kim bào cũng không có dừng lại ở trên người của hai tỷ muội quá lâu, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, bắt đầu hướng về phía linh xa nhìn lại.
Giờ khắc này, Lan Hoa mới chậm rãi thở ra, thân hình chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía thanh niên khoác kim bào trên thân cùng với tên thiếu niên Minh Tôn kia, con ngươi không khỏi toát lên từng tia rung động!
Nàng cứ tưởng rằng, uy áp cường đại như vậy giáng lâm trên người, thiếu niên kia hẳn là phải quỳ rạp xuống mới phải.
Nhưng trong mắt của nàng, tên Minh Tôn kia không những không quỳ xuống, bản thân vẫn nhàn nhã ngồi tại phía trên linh xa, trên thân còn tản mác ra một cỗ khí tức vô cùng sắc bén, khiến hai mắt của nàng nhịn không được nhắm chặt trở lại.
Cảm giác đau nhói truyền tới khiến nàng nhịn không được rên khẽ một tiếng, thanh âm yếu ớt mà dễ thương đến cực điểm, vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở đây.
Nhất Minh cũng không có để ý tới, hắn đang dùng toàn lực để chống lại uy áp của tên thanh niên khoác kim bào này, lực lượng cường đại rơi trên người đều bị uy áp của đao hồn ngăn chặn trở lại.
Bốn mắt đối diện lẫn nhau, không trung bỗng dưng ầm vang rung động, từng tiếng “ong ong” chói tai không ngừng vang lên, dọa cho một đám võ giả bên dưới đều sợ không còn chút máu, sắc mặt tái mét, bờ môi trắng bệch, trong miệng còn đang lầm bầm vài thứ, tựa hồ đang cầu nguyện thứ gì.
Uy áp từ trên cao hàng lâm cách người Nhất Minh không đầy hai trượng liền bị từng tiếng đao nhọn oanh minh chống lại, phảng phất trước người của hắn có một tầng bình chướng vô hình, bao bọc toàn thân.
Một ánh mắt lăng lệ mà sắc bén, một tấm bình chướng mang theo một loại đao mang bén nhọn không ngừng ngăn chặn phần lớn uy áp ở bên ngoài, không cách nào tiến thêm.
Một chút uy áp nhỏ yếu còn lại rơi trên thân thể cũng không hề đối với Nhất Minh làm ra nửa điểm ảnh hưởng, ánh mắt của hắn khẽ híp, cẩn thận đánh giá tên thanh niên trước mắt, trong lòng hiểu rõ.
Tên này không phải là tên trước kia đã đối với ta sinh ra sát ý hay sao?
Lần đó có cô nàng Tuyết Ngưng ở bên cạnh, thanh niên này hẳn là hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Tuyết Ngưng, cho nên mới đối với hắn sinh ra địch ý.
Lần đó Tuyết Ngưng nói để nàng giải quyết chuyện này, hắn cứ tưởng đâu tên này đã từ bỏ ý đồ, không tiếp tục tìm hắn gây phiền phức, bây giờ tên này lại nhằm vào chính mình, nếu đã như vậy, hiện tại đã là cục diện không ch.ết không thôi.
Đối với kẻ thù, hắn tuyệt không có đạo lý nương tay, thái độ của hắn như thế nào, còn tùy thuộc vào người đối diện đang đứng ở trước mắt của hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra lạnh lẽo, một thân khí tức tùy thời đều có thể bộc phát đi ra, nếu như tên này thật sự động thủ trước, hắn cũng không ngại đáp trả trở lại.
Mặc dù thương thế trên thân chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng thời gian bế quan đã khiến vết thương đã lắng lại không ít, chính vì vậy mà hắn cũng không có e ngại mảy may.