Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay thời điểm đại chiến bộc phát, trong lòng Nhất Minh liền có cảm ứng, hắn ngồi tại phía trên linh xa đưa mắt nhìn lại, nơi xa kia bộc phát ra lực lượng rất là kinh khủng, từng đoàn ánh sáng bay tán loạn khắp nơi, giống như pháo hoa nổ tung trên không, rất là rực rỡ.

Nhưng hắn biết, ẩn dưới sự rực rỡ đó, chính là một cỗ sát khí vô cùng nồng đậm.

Khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi, phảng phất như một đầu hung thú đang không ngừng thôn phệ huyết nhục, từng tiếng gào thét thảm thiết vang lên trong lòng của hắn, nỗi sợ hãi cùng với kinh hoàng ẩn chứa ở nơi đó, dường như muốn hóa thành thực chất vậy.

Nhìn phương hướng đó hồi lâu, Nhất Minh liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục điều khiển linh xa bay đi, nhìn thấy cảnh này, cô nàng ngồi ở bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.
“Minh Tôn huynh, sư huynh của ta liệu có làm sao không a?’”

Trong ký ức của nàng, nàng chỉ nhớ được chính mình kích phát ra một tiễn kia về sau, mọi chuyện đều không cách nào nhớ rõ.
Thẳng tới khi được Nhất Minh giảng giải lại đại khái tình huống khi đó, nàng mới biết sư huynh của chính mình thế mà đang trong quá trình đột phá.

Đối với điều này, nàng vừa mừng nhưng cũng lại vừa sợ!
Mừng là vì sư huynh đã tiến thêm một bước, sợ là vì tại trong tình huống này, đại chiến ở phương xa diễn ra rất là kịch liệt, không cẩn thận liền sẽ mất mạng như chơi, cho nên nàng rất là lo lắng.



Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Cái này ta không cách nào nói trước được, vạn sự tùy duyên đi thôi, Nhân tộc chúng ta cũng đã tới, hẳn là sư huynh của cô cũng không có vấn đề gì.”

“Chỉ cần không bị quấy rầy trong thời khắc mấu chốt, sư huynh của cô hẳn là không sao, ta đưa cô trở ra bên ngoài Độc Lâm, nơi đó hẳn là có Nhân tộc đóng giữ, việc này coi như xong.”
“Minh Tôn huynh không trở về quan ải sao?” nàng nghe được một chút ý tứ ở bên trong, liền mở miệng hỏi.

Nhất Minh thật sâu nhìn nàng một chút, bật cười nói: “Tâm tư của cô ta hiểu được, sư huynh của cô còn sống chính là còn sống, nếu ch.ết thì cũng đã ch.ết từ lâu, cô lo lắng cũng vô dụng.”

“Ta quả thật là chuẩn bị trở lại Độc Lâm một chuyến, ta còn có chuyện cần làm ở nơi đó, không cách nào mang theo cô được, cho nên là, cô đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ mang cô đi theo.”

“Với tu vi của cô, vẫn là ở quan ải bế quan tăng cao thực lực thì hơn, ngay cả bản thân ta cũng không cách nào đảm bảo tự thân, trải qua sự việc lần này, cô nên tinh tường Độc Lâm nguy hiểm trùng điệp, không có thực lực, ngay cả ch.ết như thế nào cũng không biết.”

Nghe được lời này, thần sắc của cô nàng có chút ảm đạm, thiếu niên này nói đúng, thực lực của chính mình thật sự quá yếu.
Nếu trở lại Độc Lâm, e rằng ch.ết như thế nào cũng không biết, không bằng tăng cao thực lực, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ tính mạng của chính bản thân mình.

Minh bạch những điều này, nàng cũng không còn ý định quay trở lại Độc Lâm, một đường thoát ra ngoài, nàng không ngừng hướng Nhất Minh lĩnh giáo về cách tu luyện của hắn.

Bản thân nàng vốn là sử dụng cung tiễn, nếu xét về mặt nào đó, nàng cũng được xem là một binh tu không sai, hướng thiếu niên này thỉnh giáo, đối với nàng đây không khác gì là một trận cơ duyên cả.

Nhất Minh nhìn thấy cô nàng này không ngừng hướng về chính mình hỏi này hỏi kia, nếu đổi lại là bình thường, hắn sẽ không có tùy ý mà trả lời đối phương như vậy.

Nhưng đây chính là tiền bối của Thiên Long giới, hắn cũng không biết việc làm này của mình có giúp ích gì hay không, hắn cũng không có giữ lại, tỉ mỉ giảng giải một lần về toàn bộ quá trình mà bản thân lĩnh hội đao hồn.

Cô nàng tên Lan Hoa ngồi ở kế bên cũng nghe say sưa ngon lành, từ trong lời kể của thiếu niên này, nàng dường như có một chút cảm ngộ.
Có vẻ như nàng suýt chút nữa thì minh bạch một thứ gì đó, nhưng lại giống như không minh bạch thứ gì, điều này khiến nàng rất là khó chịu.

Nhìn ra được tâm tình của cô nàng biến hóa, Nhất Minh mỉm cười, hắn cũng từng gặp phải loại tình trạng này, cho nên cũng hiểu được gấp gáp cũng không làm được cái gì.
Càng là cảm giác bức thiết, bản thân càng phải bình tĩnh trở lại, không được nóng nảy.

“Lan Hoa cô nương không nên nóng vội, khi thời cơ đến, bản thân tự nhiên sẽ minh bạch, càng là nóng lòng tìm kiếm đại môn, bản thân càng giống như lọt vào sương mù, chỉ khi tâm thần thoải mái, sương mù tự tan, ánh đông tự nhiên sẽ rạn.”

Giờ phút này sương mờ bắt đầu tan đi, ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi ở phía trước, từng cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, tràn ngập tại bên trên linh xa, một nam một nữ ngồi ở nơi đó, tựa như tắm rửa tại bên trong hào quang, dấy lên một chút vận vị.

Một màn này rơi vào trong mắt của những võ giả Nhân tộc ở phía xa xa, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn qua, một chiếc linh xa từ trong Độc Lâm nhanh chóng lao tới, tốc độ thật nhanh, thời gian không đầy nửa chén trà, linh xa đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Một nam một nữ ngồi ở bên trên, nam thì toàn thân rách rưới, quần áo trên người đều tan nát thành từng mảnh vụn, vết thương chồng chất trên đó, xem ra là vừa trải qua một trận chiến rất là kịch liệt ở bên trong.

Đặc biệt hơn là, bọn hắn không hề cảm nhận được một chút chân nguyên ba động nào ở trên người của thiếu niên này, điều này khiến rất nhiều võ giả cảm giác rất là thần kỳ, một võ giả chưa hề ngưng luyện chân nguyên thế mà còn sống trở ra, đây không phải thần kỳ thì là cái gì?

Nhìn ở bên cạnh, một nữ tử với chiếc váy dài màu xanh nhạt, cả người đều toát ra một chút chân nguyên ba động, dựa trên khí tức này, bọn họ đều đoán được cô nương này hẳn là vừa mới ngưng luyện nguyên dịch không lâu.

Một nam một nữ với tu vi yếu kém như vậy lại có thể từ trong Độc Lâm sống sót trở về, điều này khiến rất nhiều võ giả cảm thấy nghi hoặc, bọn hắn đều nhao nhao nhìn về Độc Lâm hồi lâu, không hề thấy bất kỳ người nào trở ra về sau, mới đưa mắt nhìn lại một nam một nữ ở phía trước, cẩn thận dò xét.

“A! Lan Hoa muội muội?” ngay vào lúc này, bỗng dưng có một thanh âm từ phương xa truyền đến, Nhất Minh cùng với Lan Hoa đưa mắt nhìn lại, một bóng hình nữ tử từ phương xa bay tới, bộ dáng dường như rất là kinh hỷ.

Những người ở xung quanh cũng nghe được lời này, nhao nhao né tránh sang một bên, cẩn thận quan sát tình huống trước mắt.

“Đinh sư tỷ!” Lan Hoa mừng rỡ trong lòng, nàng không nghĩ tới ở nơi này lại còn có thể gặp được sư tỷ của chính mình, thân hình nhanh chóng từ trên linh xa bay ra, hướng về phía nữ tử phía trước lao đi.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn nói sau khi đưa nàng ra khỏi Độc Lâm sẽ để nàng tự hành trở về, nhưng dù sao thì cũng có một chút lo lắng, một nữ tử với tu vi như nàng, nếu như có người để tâm tới, e rằng khó thoát khỏi độc thủ.

Bây giờ nhìn thấy có người thân của nàng đến đón, trong cảm nhận của hắn, nữ tử gọi là Đinh sư tỷ này có tu vi cũng không sai, cô nàng này đi cùng người thân trở về hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, hắn vừa định thúc dục linh xa rời đi thì một thanh âm từ phương xa truyền ra.

“Đợi đã!”
Dứt lời, Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, một thanh niên với tướng mạo tựa như hung thần ác sát ngự không bay tới, trên thân còn tản mác ra lực lượng so với võ giả ngưng luyện mười giọt nguyên dịch cũng không hề thua kém, hiển nhiên là đã đạt tới tình trạng có thể tấn thăng Chân Nguyên cảnh.

Nhìn thấy thanh niên này xuất hiện, rất nhiều võ giả ở xung quanh đều là nhao nhao thối lui ra phía sau, một bộ không lui nhanh thì sẽ không sống được bộ dáng, trên mặt người nào người nấy đều rất là kinh ngạc, không biết tại sao người này lại đứng ra.

Nhất Minh cũng cẩn thận đánh giá thanh niên mặc một thân hắc y trước mắt, không hiểu sao, hắn cảm giác thanh niên này đối với chính mình có sát ý hiện ra, loại sát ý này không có mãnh liệt cho lắm, nhưng đã đối với hắn có sát ý, hiển nhiên là người tới không có hảo ý rồi.

Hắn cũng không có lên tiếng, lẳng lặng ngồi tại linh xa bên trên, cả người tựa ra sau, một chân gác lên đùi, một tay chống cằm, chờ đợi thanh niên lên tiếng.
Nhìn thấy thiếu niên trước mắt làm ra bộ dáng này, thanh niên có chút nhíu mày, nhưng rất nhanh liền bình phục trở lại, thanh âm lạnh lẽo vang lên.

“Chiếc linh xa này chính là xuất từ Cửu điện hạ ban thưởng cho thuộc hạ bên dưới, vì sao lại ở trên tay của tiểu tử ngươi? Nếu ngày hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, thì ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.”

Dứt lời, tại xung quanh bắt đầu xuất hiện một hai ba bốn,... tổng cộng có sáu tên võ giả, toàn bộ đều bao bọc linh xa vào bên trong, trên thân người nào người nấy đều tản mác ra khí tức của võ giả ngưng luyện chí ít là bảy giọt nguyên dịch trở lên.

Bầu không khí dường như muốn đọng lại, rất nhiều võ giả ở bên ngoài nhìn xem một màn này cảm giác hứng thú vô cùng, không biết là tên nào cả gan dám dùng linh xa của Cửu điện hạ, tên này hẳn là ngại chính mình sống quá lâu rồi đi?

Sáu tên võ giả bao bọc xung quanh, cùng với một tên thanh niên mặc hắc y xuất hiện ở trước mắt, xem ra là hành tung của chính mình đã có người biết trước rồi a, hay nói cách khác, trên chiếc linh xa này vốn đã được đám người này động chút tay chân, nếu không làm sao lại trùng hợp như thế.

Chính mình đây là tự chui đầu vào lưới a?

Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, sau đó liền rơi vào một phương hướng, nơi đó có một đạo sát khí như ẩn như hiện, mặc dù tiềm ẩn rất tốt, nhưng loại sát khí của Chân Nguyên cảnh so với võ giả bên dưới phải khác biệt rất lớn, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười.

“Thì ra là như vậy!”
Hắn biết tại trong quan ải có một đầu thiết luật, chính là các tu sĩ không được tự tiện sát hại lẫn nhau, đám người này bây giờ hiện thân ra đây, hẳn là muốn chụp mũ cho chính mình tội giết hại tộc nhân, sau đó mượn lý do này mang chính mình tóm lại.

Còn về việc mình có sát hại hay không, e rằng bọn hắn cũng không cần phải xác minh cái gì, chính mình cưỡi linh xa đã nói lên tất cả, mặc kệ là chính mình có giết người hay không, chiếc linh xa này đáng ra không nên xuất hiện trong tay mình mới phải.

Hắn hỏi lên câu này, bước tiếp theo hẳn là sẽ bắt đầu chụp mũ đây.
“Nếu các ngươi đã muốn chơi, vậy thì ta sẽ chơi cùng các ngươi!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo xuống.

Trên thân mặc dù không hề tản mác ra một chút khí tức nào, nhưng khi trực diện đôi mắt kia, tên thanh niên mặc áo đen phảng phất như gặp phải tử thần, trước mặt hắn giống như không phải là một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa, mà chính là một tử thần chuyên quyết định sinh tử của người khác vậy.

Một loại áp lực cực lớn đè nặng lên tâm thần của hắn, khiến sắc mặt của hắn bỗng dưng đại biến!

“Ngươi… ngươi!” thân thể của hắn không tự chủ lui về phía sau mấy bước, trong miệng càng là lắp bắp không nói nên lời, phảng phất như tử thần nắm chặt lấy đầu lưỡi của hắn, lưỡi hái nắm chặt trong tay, tùy thời đều có thể gọt đi vậy.

Một màn này rơi vào trong mắt của một đám võ giả xung quanh khiến đôi mắt của bọn hắn không khỏi trừng lớn.
Chuyện gì xảy ra?
Rất nhiều người đều nghi hoặc không biết đã xảy ra chuyện gì, vào lúc này, thanh âm của Nhất Minh nhàn nhạt vang lên.

“Chiếc linh xa này chính là ta vô tình nhặt được, làm sao, chẳng lẽ ngay cả đồ vật ta vô tình nhặt được, cũng là của các ngươi?”

“Nếu như thật là của các ngươi thì lại làm thế nào, cho dù trước kia nó có là đồ vật của ngươi đi chăng nữa, bây giờ nó nằm trong tay ta, chính là của ta, ngươi có ý kiến?”
Càng nói về sau, thanh âm của Nhất Minh càng phát ra băng lãnh.

Bầu không khí xung quanh bỗng dưng trầm xuống đến cực điểm, thái dương dần dần dâng lên, ngay cả một chút tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống đại địa bên dưới, bọn hắn cũng không hề cảm nhận được.

Sát cơ nồng nặc bao phủ bốn phía, cả một phiến khu vực đều tựa như rơi vào hầm băng vậy, tùy thời đều có thể mang đám người bọn hắn toàn bộ đông lại tại chỗ.

Mà những võ giả đã lui ra phía xa, khi nghe được lời nói này cùng cảm nhận được loại sát khí kia, da đầu của người nào người nấy đều run lên, thân thể nhịn không được lui về phía sau, không dám đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện