"Tên này dường như... không cần gia tốc để đạt được tốc độ cực đại kia sao?"
Mặc dù không hoàn toàn chắc chắn được, nhưng dựa trên các thông số hắn đã tính toán nãy giờ, Trần Lâm đi đến một kết luật đó là đối phương quả thật không hề có giai đoạn gia tốc mà vừa bắt đầu liền đã đạt tới tốc độ cực đại.
Sở dĩ hắn rút ra được kết luận như thế là bởi thời gian đối phương sử dụng quá ngắn, ngắn đến mức hắn vừa giả định đối phương có điều kiện gia tốc vào phép tính thì ngay lập tức liền cho ra kết quả sai lệch với các thông số khác.
Điều này chỉ có thể dẫn tới một kết luận duy nhất đó là đối phương không có thời gian gia tốc, hoặc là dù có thì hoàn toàn không đáng kể bởi thời gian gia tốc đã tới đơn vị micro giây.
"Nhưng không có gia tốc thì đồng nghĩa với không có lực tác động, theo định luật Newton thì một vật như thế chỉ có thể hoặc đứng yên vĩnh viễn hoặc là chuyển động thẳng đều vĩnh viễn, nhưng đối phương lại có thể bất chấp định luật Newton mà tùy ý di động không cần gia tốc, mà không chỉ đơn giản là di động mà đối phương còn có thể di động cực nhanh là đằng khác, này chẳng lẽ là nói định luật Newton ở giới này bị sai rồi sao?"
Trần Lâm phút chốc liền cảm giác sọ não chợt đau, này một phần là bởi suy đoán kinh người vừa rồi của hắn, nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn là do tác dụng phụ của bí thuật "Tự Tại" đang ngày càng trở nên nghiêm trọng, linh hồn của hắn hiện tại đã cực độ vặn vẹo và biến dạng, chỉ là bởi vì hiện tại hắn đang nấp trong thân thể Thường Nguyệt nên không biểu hiện ra mà thôi.
"Không, định luật Newton hẵn là không sai, hay nói đúng hơn là ta không thể chứng minh định luật sai được, thay vào đó đổi một cách suy nghĩ để chứng minh trạng thái của đối phương lúc này là gì thì sẽ dễ dàng hơn."
Nghĩ vậy, Trần Lâm liền tranh thủ thời gian nhớ lại tất cả thông số đã tính toán, tất cả những dữ kiện quan trọng hắn đã khắc ghi lại trước đó và bắt đầu sâu chuỗi các kết quả lại.
Hắn cơ hồ là hao phí tất cả công sức, để rồi cuối cùng hắn cũng rút ra được một kết luận kinh người đó là:
"Đối phương không có gia tốc vì vậy mà đối phương vẫn luôn bất động!"
"Nếu dựa theo thuyết tương đối, trạng thái di động hay bất động đều không có sự khác biệt, sự khác biệt ở đây là hệ quy chiếu để so sánh mà thôi."
Âm thầm tự nhủ một câu, Trần Lâm lại nhìn lại thân ảnh của Thiên Võ Tôn Giả lúc này.
Đối phương vô cùng ung dung liền có thể như thuấn di mà thoắt ẩn thoắt hiện ở khắp mọi nơi nhưng hoàn toàn không để lại bất kì một dấu vết nào, giả dụ nếu một người đang chạy với tốc độ cao đối phương sẽ kéo theo một cơn gió ở phía sau lưng, nhưng tại trong mắt Trần Lâm, tại tất cả vị trí Thiên Võ Tôn Giả đi qua hoàn toàn không có sự thay đổi của dòng đối lưu, lại kết hợp với dữ kiện trước đó đó là không có âm bạo khi đối phương di chuyển với tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, Trần Lâm cơ hồ có thể hoàn toàn chắc chắn đó là, đối phương từ khi sử dụng kỹ thuật bí ẩn kia liền chưa từng di động qua, bọn hắn sở dĩ cho là đối phương đang di động là bởi bọn hắn đang dùng hệ quy chiếu là vùng thiên địa xung quanh mà thôi.
"Vậy vấn đề đến rồi, nếu đối phương không động, vậy thì thứ gì đang di động đây?"
Cơ hồ vừa đặc nghi vấn trong nháy mắt, Trần Lâm liền có câu trả lời.
"Thì ra là thế, đối phương đứng yên nhưng mảnh thời không xung quanh đối phương lại hoàn toàn hỗn loạn và không ngừng chuyển động liên tục sao?"
Ngay lập tức nhớ tới khoảnh khắc Thường Nguyệt chém tới thân thể của đối phương, một phần lưỡi kiếm ngay lập tức liền bị bẻ cong và không thể chạm vào thân thể của đối phương, này là bởi một phần lưỡi kiếm kia đã đi vào vùng thời không hỗn loạn ấy và lưỡi kiếm mặc dù không tổn hại gì nhưng trong mắt người ở ngoài thì tựa như bị gấp khúc lại bởi sự sai lệch về quang học.
Giống như một người khi đứng trong bể nước bằng thủy tinh với phần đầu ngoi lên khỏi mặt nước, người ở ngoài bể khi nhìn vào từ thành bể sẽ thấy được cảnh tượng thân người ở một nơi nhưng đầu người lại lệch tới một vị trí khác tựa như là bị đứt lìa vậy.
"Thú vị lắm, nhưng hiện tại vẫn còn một bước cuối cùng phải làm đó là, thí nghiệm!"
Ngay lập tức Trần Lâm liền câu thông với Thường Nguyệt và đem toàn bộ cảm ngộ và suy đoán nãy giờ của hắn truyền hết cho nàng.
Đột ngột nhận lấy nhiều tri thức kỳ quái và tối nghĩa như thế, Thường Nguyệt cũng bị sốc trong khoảnh khắc nhưng nhanh chóng định thần lại.
Hiểu được ý tứ của Trần Lâm, Thường Nguyệt không chút chậm trễ liền thực hiện thí nghiệm để chứng minh suy luận của Trần Lâm.
"Hừ!"
Chỉ thấy Thường Nguyệt sau khi bị đánh bay, nàng nhanh chóng ổn định thân thể lại, ngay sau đó liền xoay kiếm phóng tới.
Lưỡi kiếm như hóa thành một đạo hắc ảnh mà phóng tới với tốc độ cực nhanh.
Nhưng thanh kiếm mang theo lực lượng mạnh mẽ như vậy nhưng thế mà lại dễ dàng đột ngột bị ngăn chặn và dừng lại trong không trung trước mặt Thiên Võ Tôn Giả.
Đối phương không có chút mảy may để tâm mà vẫn phóng người lao tới, thanh kiếm trước mắt cũng tựa như bị thứ gì đó nắm lấy mà cố định ở trước mặt của hắn.
"Thế mà lại là thật, xung quanh đối phương quả thật có một vùng thời không hỗn loạn, trách không được dù ta dùng lực lớn cỡ nào cũng không thể chém xuyên vì đơn giản trong đó không có gia tốc, mọi vật thể rơi vào trong đó đều phải bất động!"
Hai mắt Thường Nguyệt chợt sáng lên, có phát hiện quan trọng đại như thế, nàng dường như cảm giác được có một đạo gông cùm xiềng xích nào đó chợt bị đánh tan, bí thuật "Tự Tại" và "Chân Ngã" như không muốn mạng mà điên cuồng thôi động khiến cho nàng nhanh chóng chắt lọc lấy tri thức liên quan và hình thành kỹ thuật tương tự.
"Trách không được ta vẫn luôn cảm giác có sự quen thuộc nào đó, thì ra là đối phương sử dụng nguyên lý của động cơ Warp, này cũng thật là bất khả tư nghị mà."
Trần Lâm thở dài thán phục.
Nghe vậy, Thường Nguyệt trong lòng liền nghi hoặc:
"Động cơ warp?"
"Ờ, đó là một loại động cơ sử dụng nguyên lý gấp khúc không thời gian để khiến cho vật thể có thể di động với tốc độ cực nhanh, thậm chí có thể đạt được tốc độ ánh sáng mà không vi phạm các định luật vật lý cơ bản, như ngươi cũng biết đấy, một vật thể có khối lượng không thể di động với tốc độ ánh sáng theo cách thông thường bởi cần một lực vô hạn để khiến cho vật ấy có thể gia tốc được tới ngưỡng tốc độ ánh sáng, nhưng với động cơ warp, một vật có thể đạt được tốc độ ánh sáng bởi lẽ vật ấy không hề di động, thứ di động là thời không xung quanh vật ấy, và vì không cần di động nên gia tốc của nó bằng 0, cũng đồng nghĩa vật ấy không cần tiêu tốn năng lượng, ngươi hiểu chứ?"
"Ặc, ta hiểu rồi, ngươi giải thích lại đi."
"..."
"Được rồi tưởng tượng thế này đi, ngươi phủ lên bàn ăn một chiếc khăn trải bàn, sau đó đặt lên đó vài chiếc dĩa."
"Ờm, rồi sao nữa?"
"Ngươi sau đó nắm lấy khăn trải bàn và giật mạnh, vậy ngươi thử tưởng tượng những chiếc đĩa kia sẽ thế nào?"
"Ờm, nó sẽ rơi xuống đất chăng?"
"Đúng rồi đấy, bởi vì chiếc khăn bàn di động, những chiếc đĩa cũng động theo, chiếc khăn bàn ở đây đại diện cho không thời gian xung quanh vật chất và chiếc đĩa là thiết bị được gắn động cơ warp, khi mà chiếc khăn trải bàn bị kéo đi, thì thiết bị kia cũng sẽ di động theo."
Nghe xong, hai mắt Thường Nguyệt chợt sáng bởi lẽ ví dụ của Trần Lâm thật sự là quá dễ hiểu, mặc dù trong đó cũng có nhiều điểm bất cập nhưng nhiêu đó cũng đủ để nàng hoàn toàn thông hiểu đạo lý cốt lõi trong đó rồi.
"Chậc, lý thuyết xem như xong, hiện tai đến phần thực hành!"
Giao lưu thì lâu nhưng ngoại giới mọi thứ trôi qua thì nhanh, Thường Nguyệt liên tục cưỡng ép chịu đòn, nội tâm thì âm thầm thôi động lấy "gợn sóng", nàng muốn tái hiện lại "động cơ Warp" kỳ diệu mà Trần Lâm nói đến.