"Ầm!!"

Nhận lấy một kích, Thường Nguyệt liền bị đánh bay mấy chục mét, khó khăn lắm mới một lần nữa ổn định lại thân thể, bất chấp cơn đau nhức trên mặt lúc này, Thường Nguyệt nghiêm nghị ngẩng đầu mà nhìn lấy thân ảnh của Thiên Võ Tôn Giả, vẻ mặt chợt trở nên cực độ nghiêm túc.

"Sao thế, không thể nhìn thấu được động tác của ta nữa rồi à, haha."

Nghe thấy lời nói đầy cười cợt của đối phương, Thường Nguyệt dự định làm ra phản kích, nhưng một giây sau bản năng của nàng chợt nhảy lên một cái khiến cho nàng không thể không sớm phản ứng mà lùi lại vài bước.

"Ầm!"

Quả nhiên chỉ một cái chớp mắt, Thiên Võ Tôn Giả liền như thuấn di mà xuất hiện trước mắt nàng và tung quyền, nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì sợ là đã lần nữa ăn đấm rồi.

"Đây là bộ pháp gì?"

Thường Nguyệt nghi hoặc mà hỏi, nghe vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền cười cợt mà đáp ngắn gọn:

"Đoán xem!"

Nói xong, thân ảnh của hắn liền lần nữa thoắt ẩn thoắt hiện tới bên cạnh nàng công kích, Thường Nguyệt theo bản năng mà vung kiếm để phản kích chỉ là trước khi lưỡi kiếm kịp chém tới thì cảnh tượng lần trước chợt phát sinh, tại vị trí chỉ cách đối phương có vài centimet, lưỡi kiếm đột ngột bị biến dạng và gấp khúc ngược trở lại và hoàn toàn không thể chạm tới thân thể đối phương mảy may.

"Con mẹ nó, lại nữa?"

"Bành!!"

Mọi sai lầm đều phải trả giá, lần này là vài chiếc răng bất đắc dĩ phải hi sinh khi mà Thường Nguyệt lần nữa ăn đủ cú đấm của Thiên Võ Tôn Giả và bay tít ra xa.

"Phụt!"



Phun ra một búng máu, Thường Nguyệt nhíu mày mà nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả, rồi nàng lại nhìn lại thanh kiếm trên tay.

Hoàn toàn bình thường và không có chút dị dạng nào, lưỡi kiếm vẫn thẳng tấp và sắc bén như thế, dù cho Thường Nguyệt thử kiểm tra sơ cũng không nhìn thấy bất kỳ hư hại hay điểm đứt gãy nào.

Nhưng nàng vừa rồi tuyệt đối sẽ nhìn không sai, lưỡi kiếm khi ấy thật sự đã gấp khúc lại.

"Đây lại là chiêu trò gì nữa đây?"

Thường Nguyệt âm thầm suy tư, chỉ là dù cho nàng có nghĩ nát óc hay vận dụng hai đầu bí thuật "Chân Ngã" và "Tự Tại" tới cực điểm cũng không cách nào nhìn ra một chút manh mối nào, này là bởi nàng hoàn toàn không có chút suy đoán khả thi nào về bộ pháp kì lạ của đối phương.

"Chết tiệt, tên khốn này lắm trò thật đấy!"

Càm ràm một câu, không chút do dự Thường Nguyệt liền xoay người phi nước đại, nàng muốn nhanh chóng chạy ra phạm vi càng xa càng tốt để kiểm tra xem giới hạn khoảng cách trong bộ pháp của đối phương là bao nhiêu.

Chỉ là mọi chuyện sau đó diễn ra dường như không giống với nàng tưởng tượng lắm khi mà bất chấp khoảng cách giữa cả hai là bao xa, đối phương chỉ cần thoáng đạp chân liền có thể xuất hiện trước mắt nàng và sau đó công kích tới.

"Ầm!!"

Lại một lần nữa bị đánh bay, Thường Nguyệt lúc này quả thật cảm thấy vô cùng khó chịu và bất đắc dĩ, nàng rất muốn nổi nóng, nhưng đứng trước thủ đoạn khó lường kia nếu không nghĩ ra cách ứng phó, nàng dù nổi nóng cũng không có ích gì.

"Mặc dù không tìm ra được quá nhiều thông tin quan trọng nhưng ít nhất ta cũng biết được bộ pháp của đối phương hẵn là có cùng xuất sứ với "Nguyệt Bộ" hoặc có khi đó chính là "Nguyệt Bộ" nâng cao khi mà khuyết điểm của cả hai đều giống nhau đó chính là một khi đã quyết định phương hướng liền không thể tùy tiện đảo chiều."

Chỉ là dù biết như thế, nhưng Thường Nguyệt cũng không có cách nào dùng ra biện pháp ứng phó giống như lúc trước nàng đã làm khi đấu với những tăng nhân kia bởi "Nguyệt Bộ" của đám người kia có giới hạn về khoảng cách và đều có độ trễ, nhưng bộ pháp của Thiên Võ Tôn Giả lúc này lại hoàn toàn khác, dù là ở phương diện nào cũng hoàn toàn ăn đứt "Nguyệt Bộ" bình thường khiến cho Thường Nguyệt trong phút chốc cũng lâm vào lúng túng không biết phải làm sao.

"Làm sao bây giờ, hoàn toàn không có tí manh mối nào, đối phương là làm sao để nâng tầm "Nguyệt Bộ" đến độ cao như thế được?"

Thường Nguyệt hiện tại gấp rút cần phải biết, bởi vì chỉ khi có đầu mối nàng mới có thể dựa vào hai đầu bí thuật và khả năng mô phỏng "gợn sóng" để nhanh chóng nắm giữ thứ kỹ thuật kia.

Nhưng Thiên Võ Tôn Giả lúc này hiển nhiên không có ý định giải thích cho cô vợ trẻ, từ đầu tới cuối hắn đều tựa như mèo vờn chuột mà không ngừng công kích Thường Nguyệt từ mọi phía khiến nàng khổ không thể tả.

Mà trong lúc Thường Nguyệt đang phải chịu đánh, Trần Lâm cũng không rảnh rỗi khi mà hắn hiện tại đang phải căng mắt ra mà quan sát lấy động tác của Thiên Võ Tôn Giả nhằm tìm ra bí ẩn đằng sau bộ pháp của đối phương.

Chỉ là mặc cho hắn có cố gắng thế nào cũng không mang lại tí tác dụng gì, nhưng Trần Lâm cũng không vì vậy mà từ bỏ, hắn cảm giác như mình có thể lờ mờ thấy được gì đó, chỉ là hắn hiện tại còn thiếu một chút kiến giải đặc biệt mà thôi.

"Tự nhận thức: Ta tinh thông vật lý cơ học!"

Ngay lập tức, tất cả kiến thức vật lý của kiếp trước đã phủ bụi trong trí nhớ của hắn một lần nữa trở nên rõ ràng, không chỉ thế, những tri thức vụn vặt kia còn tiến một bước mà trở nên liên kết lại với nhau khiến cho Trần Lâm trong phút chốc liền hoàn toàn thông suốt, hắn cảm giác bản thân lúc này nếu một lần nữa đi thi đại học tuyệt đối có thể làm được max điểm vật lý.

Đây thật sự là một cảm giác rất kỳ lạ khi mà Trần Lâm cảm giác bản thân không còn là bản thân nữa rồi bởi trước giờ hắn chưa từng thích vật lý bao giờ.

Chỉ là dù có cảm giác quái lạ, Trần Lâm cũng không kịp cảm thụ mà hắn một lần nữa quan sát động tác của Thiên Võ Tôn Giả, lần này, với nền tảng kiến thức vật lý cơ bản và thiên phú về vật lý được tăng phúc, mặc dù vẫn không thể để hắn ngay lập tức nhìn thấu điều huyền bí trong bộ pháp của đối phương, nhưng như vậy không có nghĩa là hành động hắn làm là vô dụng bởi Trần Lâm lúc này có thể nhìn ra được nhiều thứ hơn trước đó.

"Với khoảng cách... mà đối phương lại có thể vượt qua với thời gian gần như ngay lập tức với độ trễ bằng không, thứ tốc độ này e là đã vượt qua mấy chục lần vận tốc âm thanh rồi đi, nhưng cũng thật kỳ quái, âm bạo khi phá vỡ vận tốc âm thanh cũng không xuất hiện ngay khi đối phương di động, nhưng khi đối phương tung quyền với vận tốc vượt qua vận tốc âm thanh, âm bạo vẫn có xuất hiện, điều này có nghĩa là gì?"

Trần Lâm trong phút chốc cũng không thể giải thích được, vì vậy mà hắn chỉ có tạm thời lưu dữ kiện này lại và tiếp tục căng mắt quan sát tiếp.

Cứ thế, Trần Lâm không ngừng thực hiện vô số phép tính để ước lượng và đo lường các thông số của đối phương.

Đây là một hành động vô cùng đốt não và đồng thời Trần Lâm còn cảm giác được tác dụng phụ của bí thuật "Tự Tại" đang tới khi mà ban đầu hắn vốn dĩ cũng không phải là một người tinh thông vật lý thực thụ, việc gượng ép gán cho bản thân danh hiệu ấy sẽ khiến linh hồn của hắn sẽ bị biến dạng sâu sắc, và duy trì càng lâu thì sự biến dạng kia sẽ lại càng nặng nề.

Tin tốt là hắn có "Vô Vi Chuyển Biến" có thể nói là chúa của mọi loại biến dạng linh hồn, vì vậy mà Trần Lâm không lo lắng bản thân sẽ gặp vấn đề gì, chỉ là hiện tại trong lúc sử dụng bí thuật "Tự Tại", hắn bắt buộc phải thừa nhận tác dụng phụ kia mà không thể dùng "Vô Vi Chuyển Biến" để sửa linh hồn về lại như cũ được bởi nếu làm thế thì cũng đồng nghĩa với hắn sẽ trở lại như trước khi dùng bí thuật và tất cả kiến thức, tất cả cảm ngộ về vật lý cơ học cũng đều sẽ theo đó mà biến mất.

Chỉ là may mắn, Trần Lâm không cần phải thừa nhận sự dày vò tận sâu trong linh hồn kia quá lâu bởi hắn cuối cùng cũng tìm thấy một dữ kiện quan trọng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện