"Hửm?!"

Đang chiếm thế thượng phong, Thiên Võ Tôn Giả chợt phát hiện trên người đối thủ của mình chợt xuất hiện dị biến.

Khí thế xung quanh Thường Nguyệt chợt trở nên cực kỳ thâm thúy, Thiên Võ Tôn Giả thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy cái bóng của các lộ võ đạo tông sư trong đó.

"Đây là..."

"Tự nhận thức: Ta là tông sư!"

Âm thầm tự nhủ một câu, ngay lập tức trong đầu Thường Nguyệt liền xuất hiện vô số cảm ngộ và kinh nghiệm thâm sâu hơn về Võ Đạo, hàng trăm lộ võ công nhanh chóng được mài dũa để trở nên càng thêm trau chuốt và tinh túy hơn, thực lực của Thường Nguyệt cũng vì thế mà được nâng cao thêm một bước.

Ngay lập tức không chút do dự, Thường Nguyệt liền tiến hành phản công.

Lần này đến lượt nàng sử dụng hàng trăm đòn thế từ vô số môn võ công đã học được để đánh phủ đầu đối phương.

Bị chấn kinh trong giây lát, Thiên Võ Tôn Giả cũng vì vậy mà gặp đôi chút thua thiệt.

Chỉ là đợi vài giây trôi qua, khi hắn một lần nữa quen với tiết tấu công kích của Thường Nguyệt, hắn liền dần dần có thể ứng phó dễ dàng đi rất nhiều, đồng thời cùng lúc Thiên Võ Tôn Giả lúc này cũng rất là nghi hoặc:

"Quái, sự thông minh sắc sảo trước đó của nha đầu này đâu rồi, làm sao hiện tại lại ngây thơ đến vậy, nghĩ rằng chỉ bằng vào chút đòn thế học được từ ta liền có thể đánh bại được ta sao?"



Nhíu mày thầm suy tư trong giây lát nhưng cũng không có đáp án, Thiên Võ Tôn Giả chỉ có thể tạm thời từ bỏ và một lần nữa tập trung vào trận đấu.

Chỉ thấy chợt nhiên, đôi mắt của hắn cũng trở nên thâm thúy, đối diện với một cước đá tới của Thường Nguyệt, hắn nhanh chóng nhìn ra sơ hở sau đó liền dễ dàng vung tay hóa giải.

"Ầm!!"

Liên miên âm chấn vang lên, quyền cước giao thoa và để lại từng đạo tàn ảnh trong không gian.

Thiên Võ Tôn Giả liên tục hóa giải tất cả đòn thế của Thường Nguyệt và đồng thời dần dần lấy lại nhịp độ trận đấu bất chấp việc cô vợ trẻ vừa mới tự buff cho bản thân.

"Chậc, xem ra đến đây là hết rồi!"

Ung dung nói ra một câu, Thiên Võ Tôn Giả lại là một chưởng phá giải đòn chém của Thường Nguyệt, ngay sau đấy hắn liền nhân lúc nàng chưa định thần liền bồi thêm một kích phản công nhắm vào giữa trán của nàng.

"Rắc!"

Một âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, chỉ là nguồn gốc của âm thanh ấy không đến từ Thường Nguyệt mà ngược lại là xuất phát từ cánh tay của Thiên Võ Tôn Giả.

"Hửm?"

Nhìn cánh tay của mình chợt biến dạng, Thiên Võ Tôn Giả chợt nhiên kinh ngạc và không hiểu.

Tại sao ta lại bị thương được?

Nhưng không có ai giải đáp cho nghi vấn của hắn được, và hắn lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ bởi Thường Nguyệt đã một lần nữa vung tay đấm tới.

Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả ngay lập tức thủ thế để đón đỡ đòn công kích trước mắt, "gợn sóng" xung quanh hắn bắt đầu ngưng tụ trước người.

Chỉ là vào khoảnh khắc khi bàn tay Thường Nguyệt chạm với bức màn "gợn sóng" kia, ngay lập tức "gợn sóng" của nàng liền tuôn ra và nhanh chóng hóa giải bức màn phòng ngự của đối thủ.

"Hả?"

Trơ mắt nhìn nắm đấm kia xuyên qua phòng ngự và đánh bay chính mình, trong lòng Thiên Võ Tôn Giả lúc này chỉ có một ý nghĩ:

"Đó là... kỹ thuật của ta mà?!"

...

"Một công thức tổng quát sao?... Ưmmmm, tiêu rồi, ta hình như nghĩ không ra."

Thường Nguyệt có chút uể oải mà thở dài, cho dù tự nhận là người có đầu óc sáng dạ, nàng cũng không thể từ những suy đoán mơ hồ kia để suy diễn ngược ra kết quả thực tế được.

"Sao lại không ra, ngươi không hiểu ý nghĩ của ta sao?"

Trần Lâm nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền lắc đầu mà đáp:

"Không phải là không hiểu, mà là vì ta hiểu nên mới thấy khó, ý nghĩ của ngươi có thể là đúng, chỉ là để có thể làm ra được "công thức tổng quát" có thể hóa giải mọi loại võ thuật trên đời, ta cần một vài ví dụ nhỏ mới được, chứ mà chỉ bằng mỗi suy đoán thôi thì ta cũng chịu thua."

"Ồ, là thiếu ví dụ sao? Này thì chẳng phải quá là đơn giản rồi."

"Đơn giản? Ý ngươi là gì?"

Thường Nguyệt nghi hoặc mà hỏi, thấy vậy, Trần Lâm không trả lời ngay mà nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả ở trước mắt rồi nói:

"Chẳng phải đối thủ của ngươi có vô số tri thức võ đạo đấy sao? Bắt hắn làm mẫu cho ngươi chẳng phải là được rồi?"

Nghe xong, Thường Nguyệt hơi ngớ người trong giây lát nhưng ngay sau đó nàng dường như cũng nắm bắt được ý tưởng của Trần Lâm, hai mắt chợt tỏa sáng rồi nói:

"Thì ra ý ngươi là vậy sao, khiến cho hắn phải làm mẫu trước và ta chỉ cần bắt chước theo liền được!"

"..."

"Chẳng phải đó là lời ta vừa nói xong sao?"

...

"Ra là thế, trước đó ngươi mạo muội phản kích chính là để dụ ta triển lộ bản lĩnh chân chính ra để rồi sau đó học lỏm sao?"

"Kiệt kiệt kiệt, đoán đúng rồi đấy lão già!"

Thường Nguyệt lúc này tràn đấy vẻ đắc chí mà tươi cười, sau đó nàng liền lần nữa thôi động "gợn sóng" của bản thân và lao tới.

Thiên Võ Tôn Giả thi triển một loại thủ đoạn phòng ngự khác nhưng ngay lập tức Thường Nguyệt bằng vào "công thức tổng quát" bản thân vừa mới suy ra được để nhanh chóng lý giải và tính ra được phương pháp phá chiêu để đánh vỡ thủ đoạn phòng ngự kia.

Liên tục sử dụng vô số thủ đoạn mới lạ nhưng tất cả đều không nhằm nhò khi mà Thường Nguyệt dễ dàng vượt qua và để lại từng đạo vết thương trên người hắn, lần này đến phiên Thiên Võ Tôn Giả sâu sắc cảm giác được sự bất lực.

"Thứ tốc độ phát triển này... thật là khiến ngươi ta phải kinh sợ mà..."

Chứng kiến một cú đấm không ngừng phóng đại trong tầm mắt, Thiên Võ Tôn Giả lại chợt nhiên mỉm cười.

"Bành!!"

Thân thể hắn lại một lần nữa bị đánh bay và lăn lộn vài vòng mới ngừng lại, Thiên Võ Tôn Giả bình tĩnh mà đứng dậy, sửa sang lại quần áo dính đầy bụi bẩn của bản thân một chút, hắn lại liếc nhìn Thường Nguyệt rồi gật đầu mà nói:

"Không tệ đâu nha đầu, không nhiều kẻ có thể khiến ta rơi vào tình cảnh chật vật thế này đâu."

"Hừ, vậy ta đoán chắc chỉ có ta mới sắp khiến ngươi rơi vào tình cảnh chật vật hơn thế này rồi!"

Nói xong, Thường Nguyệt lại một lần nữa chuẩn bị công kích.

Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền chợt cười cợt một cái sau đó hắn liền nhẹ nhàng khụy gối xuống một chút.

Ngay lập tức, "cảm quan thiên nhân" liền phát ra báo động khiến cho Thường Nguyệt vội chăm chú.

Quả nhiên một khoảnh khắc sau đối phương liền lấy một tốc độ vô cùng kinh khủng mà phóng tới.

"Nguyệt Bộ?"

Cảm thấy bộ pháp này dị thường quen mắt, tựa như là đồng nguyên với bộ pháp mà mấy hư ảnh tăng nhân kia đã sử dụng, Thường Nguyệt ngay lập tức liền theo bản năng mà vung kiếm tới.

Bộ pháp cực tốc kia hay nói bằng cái tên nàng tự đặt là "Nguyệt Bộ" sở hữu khả năng bức tốc cực nhanh nhưng điểm yếu chí mạng đó là không thể giữa đường cải biến phương hướng, vì vậy mà cách phá giải cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần nhắm tốt thời cơ rồi để kiếm trước người là được, đối phương sẽ tự đâm đầu vào và bị tốc độ của bản thân cắt làm đôi.

Chỉ là ý nghĩ của Thường Nguyệt rất hay, nhưng mọi chuyện diễn ra trước mắt nàng sau đó liền không đúng lắm.

Ngay khi Thiên Võ Tôn Giả lao tới trước mắt nàng và va chạm với lưỡi kiếm, ngay lập tức một cảnh tượng kinh người chợt diễn ra khi tại trong khoảnh khắc một phần một trăm giây ấy, Thường Nguyệt dường như lờ mờ thấy được, không gian tựa như bị biến dạng và lưỡi kiếm bị uốn cong về phía trước và hoàn toàn không thể chạm tới thân thể của đối phương.

"Cái quỷ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện