"Vấn đề trọng tâm chưa bao giờ nằm ở việc ta là ai, vấn đề trọng tâm lúc này đó là... ngươi đã lĩnh ngộ được "tinh túy" của hơi thở chưa? Hỡi đứa con tầm thường của Tiên Đạo?"
Thần ảnh thần bí vừa bình tĩnh nói vừa gấp lại cuốn sách trên tay và bình tĩnh nhìn lấy Thường Nguyệt.

Mà cô vợ trẻ lúc này nghe xong lời nói của đối phương, nàng liền không khỏi mà lộ ra ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn lấy .
"Cái kiểu nói chuyện quý sờ tộc này... làm ta muốn đục vào mặt tên ghê."
Thường Nguyệt thầm nói với Trần Lâm.

Mặc ngoài thì nàng cũng làm như không để ý tới lời nói của đối phương, miệng vẫn tham lam mà hít thở lấy từng ngụm lớn không khí.

Thấy thái độ tùy tiện như thế của Thường Nguyệt, thân ảnh thần bí liền chân chính cảm hiểu được câu "nước chảy đầu vịt" là gì, hắn chợt tức tối mà mắng một tiếng:

"Hừ, đúng là đám tu sĩ tầm thường của Tiên Đạo các ngươi kẻ nào cũng như nhau, tất cả đều tầm thường đến đáng thương."
Nói xong, hắn liền lần nữa lật sách đọc tiếp và không để ý tới cô vợ trẻ để tránh bản thân lại bị làm cho tức giận thêm.

Lúc này, Thường Nguyệt mới có cơ hội để hảo hảo đánh giá đối phương.



Nhìn từ phần cổ trở xuống, người này thân mang áo vải được trang trí bởi khá nhiều hoa văn hoa lệ cộng với khí chất cao quý và cách ăn nói kia thì thật khiến người ta không thể không liên tưởng tới người có xuất thân cao quý và có giáo dưỡng đầy đủ.

Chỉ là khi nhìn tới phần cổ trở lên, Thường Nguyệt không biết phải nói sao đây, bởi gương mặt của đối phương hoàn toàn là một đống khói đen vật vờ và không có gương mặt cụ thể, dù vậy thì nàng vẫn có thể thấy được hai mắt và miệng của hắn.

Nhưng mặc cho Thường Nguyệt có ngắm nghía chăm chú đến cỡ nào hay thời gian trôi qua bao lâu, người thần bí kia vẫn không có mảy may dị động khác mà vẫn chăm chú đọc sách như trước.
Mãi đến khi cảm thấy quá nhàm chán, Thường Nguyệt không thể không lần nữa lên tiếng:

"Uy, đầu khói, ngươi là chủ nhân của nơi này sao? Và mục đích ngươi mang ta tới đây là gì?"
"..."
"Uy ngươi bị điếc à?"
"..."
"Con mẹ nó, ta biết là ngươi có thể nghe rõ lời ta nói đấy."
"..."

Nhìn thấy đối phương vẫn tiếp tục giả điếc, Thường Nguyệt hiện tại rất muốn trực tiếp lao lên đánh người.
Chỉ là nơi này cho nàng cảm giác quá quái dị, vì vậy mà Thường Nguyệt cũng do dự không biết có nên động thủ trước hay không.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể chơi cách khác.

Chỉ thấy Thường Nguyệt bình tĩnh đi tới bàn trà sau đó dùng "gợn sóng" nặn ra một cái ghế đất xong liền ung dung ngồi xuống, sau đấy nàng liền không chút khách khí mà dùng ăn dĩa đồ ngọt trên bàn.

Lúc này, nàng để ý thấy người thần bí trước mắt dường như vừa có chút phản ứng chỉ là rất nhanh sau đó liền tiếp tục đọc sách.

Thấy vậy, Thường Nguyệt chợt nở một nụ cười xấu xa sau đó liền bắt đầu càng thêm càn quấy hơn, nàng không chỉ dừng lại ở ăn bánh thôi không mà Thường Nguyệt còn cố ý để vụn bánh rơi khắp bàn, rồi nàng cắn một miếng mứt thấy không ngon Thường Nguyệt cũng không ăn hết mà trực tiếp để lại miếng mứt bị cắn dỡ ấy lên dĩa sau đó bóc lấy một miếng mứt khác.

Lần này, dị thường của người thần bí càng rõ ràng hơn khi mà sau mỗi động tác của cô vợ trẻ, mí mắt đối phương liền không khỏi co giật mấy cái, đến khi nhìn thấy Thường Nguyệt ăn dỡ miếng mứt rồi bỏ lại trên dĩa, khóe miệng của người thần bí liền co giật liên hồi.

Nhưng này còn chưa phải điều quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là Thường Nguyệt trực tiếp cầm bình trà lên sau đó mở nắp ấm trà ra và không chút do dự hay ngại vì lễ tiết mà trực tiếp đổ thẳng vào mồm.

Chỉ là vừa nếm phải vị trà, sắc mặt Thường Nguyệt sau đấy liền chợt trở nên tái xanh, nàng không chút do dự mà chợt đem toàn bộ nước trà phun ra.
Động tác này càng khiến cho người vừa giảng đạo về cách thở hiện tại đột nhiên hít thở không thông.
"Mọe, trà đếch gì mà đắng thế này?"

"..."
Người thần bí cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, hắn thở dài một hơi sau đó gấp lại cuốn sách trên tay, sau đó lạnh nhạt mà nhìn Thường Nguyệt rồi nói:
"Bộ sư thừa trong Tiên Đạo của các ngươi không dạy về các phép tắc trên bàn trà sao đồ tầm thường?"

"Không nha, làm gì có ai lại đi dạy mấy thứ đó làm gì."
"Thế sư thừa của ngươi dạy thứ gì?"
"Ờ thì cách đánh nhau thật chuẩn, cách đánh nhau thật mạnh, cách luôn chiến thắng trong đánh nhau..."
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi, nhiêu đó thôi."
"..."

Người thần bí bất đắc dĩ mà chợt vuốt vuốt sóng mũi, Thường Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy hành động này tương đối buồn cười bởi người nọ không hề có mũi.
Chỉ là người thần bí cũng không để ý sắc mặt của Thường Nguyệt, lúc này, hắn có chút than thở mà chợt lên tiếng:

"Ài, mặc dù là đối thủ cũ, nhưng ta vẫn cảm thấy thật đáng tiếc cho các bậc tiền bối của tu sĩ các ngươi, nếu ngày trước bọn hắn có bao nhiêu phong phạm siêu phàm thoát tục của bậc đại năng thì hậu bối của bọn hắn hiện tại có bấy nhiêu tầm thường, ài, thật không biết nếu khi ấy bọn hắn biết được thì liệu có còn muốn phấn đấu quên mình cho tương lai của Tiên Đạo không nữa."

Lẩm bẩm xong, người thần bí liền gấp lại cuốn sách trên tay sau đó nhìn Thường Nguyệt rồi nói:
"Được rồi, thế ngươi tới đây để làm gì?"
Nghe vậy, trong lòng Thường Nguyệt liền chửi ầm lên, thái độ ngoài mặt cũng không khá hơn chút nào, nàng nhíu mày, gằng giọng mà nói:

"Ta cũng thắc mắc lắm đây, rốt cuộc tại sao ta lại xuất hiện ở đây, và ngươi là ai? Nơi này là đâu?"
Người thần bí thấy Thường Nguyệt không giống như giả vờ, hắn cũng chợt nhíu mày suy ngẫm trong chốc lát, sau đó liền như sực nhớ ra gì đó mà liền nói:

"À, đúng rồi ngươi là tu sĩ Tiên Đạo, tiến vào một thánh địa của Võ Đạo như nơi này tất nhiên là điều cấm kỵ rồi, việc ngươi xuất hiện ở đây nguyên nhân là do cơ chế trừng phạt của chủ nhân nơi này đã thiết lập khi tạo ra nơi này đấy, ài, ta khi ấy đã đề nghị hắn nên giết quách hết đám ngoại đạo dám bén mãng vào nơi này như ngươi nhưng tên đầu đất kia một hai không chịu, cứ phải thiết lập ra cơ chế thí luyện ngoằng nghèo để các ngươi cảm nhận được sự vĩ đại của Võ Đạo mới được, ài, quả nhiên đây là một ý tưởng ngu ngốc và phiền phức mà, làm ra chín mươi chín đạo thí luyện cũng đâu phải dễ đâu, cần gì làm phức tạp như thế..."

Người thần bí dường như nhớ tới hồi ức nào đó liền chợt vò đầu, thái độ vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không để ý tới những thứ này mà nàng chỉ chú tâm nghĩ tới một chi tiết quan trọng:

"Chín mươi chín đạo thí luyện? Ta nhớ từ đầu tới giờ ta chỉ trải qua chín trận chiến thôi mà?"

"À, về chuyện này à, này cũng may mắn cho ngươi, vừa nãy có người đột nhiên rút ruột của trận pháp vận hành nơi này, mất đi hạch tâm cốt lõi nhất thí luyện của ngươi liền không cách nào tiếp tục nữa vì vậy mà ngươi bị trực tiếp đưa tới nơi này luôn để trải qua một bước cuối cùng."

"Ta bị đưa tới nơi này để làm gì cơ chứ?"
Thường Nguyệt nghe xong liền nghi hoặc hỏi lại.
Người thần bí thì chợt trầm mặc trong giây lát sau đó liền thở dài một hơi rồi từ từ vừa đứng dậy vừa nói:
"Ngươi bị đưa tới nơi này tất nhiên là vì... để nhận lấy phán quyết cuối cùng từ ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện