"Hừm, để xem thanh kiếm này có thể làm được những gì nào."
Tự nhủ một tiếng, Hồng Nghê liền thôi động linh khí truyền vào thanh kiếm sau đó liền vung ra.

Lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức nhấc lên một tiếng gió rít, tất cả hòn đá bị chém qua ngay lập tức liền bị chém thành hai nửa, vết cắt vô cùng mượt mà và trơn bóng.
Dù vậy, Hồng Nghê cũng dường như không hài lòng lắm mà nhíu mày nhìn thanh kiếm trên tay.

"Quái, ngụy đế binh làm sao chỉ có mỗi đặc tính sắc bén như thế này được, nhưng tại sao ta lại không thể kích hoạt được bất kì khả năng đặc biệt nào hết thế này?"

Nghĩ nghĩ, Hồng Nghê dường như chợt nhận ra một chuyện đó là nơi này vốn là di tích còn sót lại của cổ võ tu, mà cổ võ tu vốn cùng tiên đạo thế bất lưỡng tập, vì vậy mà ngụy đế binh trên tay nàng vốn được dùng để làm hạch tâm duy trì năng lực vận hành của nơi này vì vậy mà có khả năng rất lớn thanh ngụy đế binh này là do một kẻ thuộc cổ võ tu chế tạo ra.

Nhớ tới thân ảnh uy mãnh và hào hùng mà nàng vừa gặp trong dòng sông tuế, Hồng Nghê không khỏi vì nghi hoặc mà tự lẩm bẩm một tiếng:
"Là ngươi sao, Đế Thích Thiên..."

Quả thật, một tên "Cực Đạo Cảnh" chỉ cách "Đế Cảnh" có một bước như tên đó đã có một vài khả năng chế tạo thành công ngụy đế binh.



Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức "có khả năng" mà thôi bởi chế tạo ngụy đế binh cũng không phải chuyện đơn giản mà một "Cực Đạo Cảnh" bình thường có thể làm được, phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện hà khắc, thậm chí có thể nói là gần như bất khả thi.

Nhưng hiện tại ngoại trừ khả năng đó ra thì Hồng Nghê không thể nghĩ ra nguyên nhân khác cho sự tồn tại của thanh ngụy đế binh trên tay.
"Mà thôi, tạm không nghĩ mấy thứ này, quay lại vấn đề chính, nếu thứ này đã do cổ võ tu vậy hẵn là chỉ có cổ võ tu mới vận dụng được sao?"

Hồng Nghê tự vấn, sau đó nàng lại nhớ tới một tia năng lượng kì lạ khác biệt hoàn toàn với linh khí kia.
Thứ đó rất có thể chính là chìa khóa để thôi động ngụy đế binh trên tay.

Chỉ là loại năng lượng kia có sự xung đột rất lớn với linh khí, muốn học được thao túng nó e là sẽ phí rất nhiều thời gian và tinh lực.
Vì vậy mà Hồng Nghê quyết định sẽ dùng cách đơn giản hơn đó là:
"Chân Ngã!"

Ngay lập tức quanh người Hồng Nghê liền nổi lên khí tức vô cùng thần thánh và sâu sắc.
Ánh mắt Hồng Nghê giờ đây trở nên vô cùng trong suốt.
Ngụy đế binh cũng theo sự biến hóa của Hồng Nghê mà chợt phát ra động tĩnh.

"Quả nhiên ta đoán không sai, mặc kệ người sáng tạo ra là ai và thuộc thể hệ nào, muốn luyện thành ngụy đế binh liền phải tuân theo một vài bắt buộc cốt lõi."

Một trong những bắt buộc cốt lõi ấy đó là ngụy đế binh cũng phải có "Chân Ngã" của nó, bởi bất cứ sinh mệnh hay vật chất nào muốn chạm tới cấp độ "Đế Cảnh" đều cần có "Chân Ngã" của riêng mình, vì vậy mà trên đời sẽ không bao giờ có hai thanh đế binh hay thậm chí là ngụy đế binh giống nhau, bởi lẽ ngụy đế binh về bản chất cũng đã là đế binh rồi, chỉ là "Cực Đạo" của người sử dụng chúng còn chưa viên mãn mà thôi.

Mà vì ngụy đế binh và đế binh đều có "Chân Ngã", vì vậy mà muốn sử dụng chúng thì chỉ cần tìm cách đánh thức "Chân Ngã" của đế binh liền được.

Trong đó cách đơn giản nhất tất nhiên là sử dụng linh lực của tu sĩ hoặc những loại năng lượng khác tùy theo loại đế binh để đánh thức "Chân Ngã" của chúng.

Nhưng nếu không có năng lượng phù hợp để đánh thức "Chân Ngã" của đế binh thì có thể dùng phương án thứ hai giống Hồng Nghê hiện tại đó là thôi động "Chân Ngã" của bản thân và tiến hành cộng hưởng với "Chân Ngã" của đế binh hoặc ngụy đế binh.

Với phương pháp này, Hồng Nghê có thể nhanh chóng khai thác ra toàn bộ khả năng của ngụy đế binh mà lúc sử dụng sẽ càng thông thuận hơn dùng cách thứ nhất rất nhiều, chỉ là cách này cũng không quá phổ biến bởi "Chân Ngã" không phải là thứ mà ai muốn có cũng được, chỉ có thiên kiêu đã minh xác con đường của mình mới có thể thấy được "Chân Ngã" cốt lõi của bản thân.

Hơi cảm nhận một lát, Hồng Nghê đã nắm rõ cách thức vận dụng thanh kiếm trên tay và đại khái nắm giữ được khả năng của nó.
Một lần nữa mở mắt, Hồng Nghê chợt vung kiếm chém vào mảng không gian phía trước.

Chẳng có gì xảy ra cả, nhưng trong mắt Hồng Nghê thì hoàn toàn ngược lại khi mà mảnh không gian trước mắt nàng là một viễn cảnh hoàn toàn khác mà không ai ngoài nàng có thể thấy được.
Hơi ngạc nhiên trong chốc lát, Hồng Nghê liền bình thản trở lại rồi tự nhủ:

"Quả là một năng lực không tệ, lại có thể sáng tạo ra một thế giới hoàn chỉnh tồn tại trong ý thức và kế thừa hoàn toàn tất cả thiên địa quy tắc của thực tại, trách không được nơi này lại có thể tách ý thức của Tô Thường Nguyệt và người thị nữ kia ra và mang tới một nơi mà ta cũng không dò xét tới được."

Hồng Nghê hiện tại cuối cùng cũng hoàn toàn chắc chắn được vị trí của Tô Thường Nguyệt lúc này, chỉ là cũng bởi vậy mà Hồng Nghê hiện tại cũng không biết nên làm sao bây giờ bởi "thế giới ý thức" mà "Thiên Lý" tạo ra là tách biệt với nhau, giống như mỗi người đều có những giấc mơ khác biệt và không giống nhau vậy, mặc dù hiện tại nàng đang nắm giữ "Thiên Lý" nhưng Hồng Nghê cũng không cách nào can thiệp vào "Thế giới ý thức" nơi Thường Nguyệt đang bị giam giữ, hay nói đúng hơn là nàng không biết tọa độ để mà can thiệp.

"Mà thôi, thật ra vấn đề cũng không lớn nữa rồi, mất đi hạch tâm, nơi nay cũng sắp không thể tiếp tục duy trì được nữa, khi ấy "Thế giới ý thức" mất đi nền tảng đề chèo chống liền sẽ tự tan vỡ, ý thức của Tô Thường Nguyệt cũng sẽ tự động bị trả về với thân thể nàng."

Lắc đầu một cái, Hồng Nghê liền dự định cất ngụy đế binh "Thiên Lý" vào nhẫn trữ vật, chỉ là sau vài giây nếm thử, nàng vẫn không cách nào bỏ vào nhẫn trữ vật được, bất đắc dĩ, Hồng Nghê cũng chỉ có thể dùng một chiếc áo bào ít khi mặc để làm vải bao quanh lưỡi kiếm sau đó liền đeo trường kiếm ngang hông.

Làm xong tất cả, Hồng Nghê ung dung mà rời đi khỏi đại điện để mặc cho hệ thống linh văn trong nơi đây càng lúc càng mờ nhạt đi.
...
Trở lại với Thường Nguyệt.

Sau khi bước vào cánh cửa, một khung cảnh vô cùng khác biệt liền hiện ra trước mắt nàng với trời xanh mây trắng, nền cỏ xanh mướt kéo dài đến bất tận.

Hít một ngụm không khí đầu tiên ở nơi này, Thường Nguyệt bỗng chốc cảm giác toàn thân chợt trở nên vô cùng dễ chịu và tươi mát, mọi mệt nhọc và vết thương trên người cũng đang nhanh chóng biến mất.

"Wow, sảng khoái thật đấy, không ngờ ở nơi quỷ quái ch.ết tiệt đây cũng có phúc lợi nhỏ như này."
Thường Nguyệt cảm khái một tiếng sau đó liền không khỏi tham lam hít thêm nhiều ngụm không khí tươi.

Chỉ là còn không để nàng hảo hảo tận hưởng cảm giác thoải mái thì đột nhiên một giọng nói có vẻ khó chịu chợt vang lên:

"Hít thở là vận động cơ bản để duy trì sự sống của sinh mệnh, nhưng điều đấy không có nghĩa là hít thở càng nhanh càng nhanh càng dồn dập càng tốt, hít thở cần một nhịp điệu phù hợp, một nhịp điệu giúp hơi thở của ngươi có đồng điệu hoàn toàn với điệu nhảy của ngọn lửa sinh mệnh, chỉ khi ấy, "hít thở" mới trở nên đặc biệt."

Thường Nguyệt xoay sang nhìn liền thấy được một bóng người đang ung dung ngồi trên ghế gỗ và đọc sách, bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, phía trên là bộ ấm trà và một dĩa bánh và mứt nho nhỏ để ăn kèm lúc thưởng trà.

Nhìn phong thái ung dung và nhàn nhã của đối phương, Thường Nguyệt không khỏi nhíu chặt mí mắt mà hỏi:
"Ngươi là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện