"Được rồi, khởi động thế đủ rồi, đến lúc ta nghiêm túc một tí đây."
"Hừ, bớt lắm lời, có gì cứ mang hết ra đây, ta sẽ thắng hết một thể!"
Thường Nguyệt giương kiếm chỉ tới rồi lạnh giọng nói.
Thấy thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì như vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng chỉ cười một tiếng sau đó liền giơ lên bàn tay của mình.
"Vù vù vù!!"
Vô số "gợn sóng" xuất hiện trong lòng bàn tay Thiên Võ Tôn Giả, sau đó, tại trong ánh mắt kinh ngạc của Thường Nguyệt, những "gợn sóng" kia thế mà từ từ ngưng tụ và cô đặc lại, để rồi cuối cùng hoàn toàn thực thể hóa và biến thành một thanh trường kiếm.
"Đệch, "gợn sóng" cũng chơi được như thế á?"
"Gợn sóng? À cũng phải, từ đầu tới giờ đều là ngươi tự lĩnh ngộ "Thiên Kình" chứ không có ai dạy cho cả nên ngươi không biết tên gọi chính thức cũng phải, chỉ là hiện tại thời đại Cổ Võ Đạo đã qua, có lẽ dùng cái tên "gợn sóng" cũng được."
Nói xong, Thiên Võ Tôn Giả liền mang kiếm lao tới, tốc độ mau lẹ tới cực điểm.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng thôi động thần binh trên tay sau đó vung kiếm chém tới.
Mặc dù là sản phẩm ngưng tụ từ "gợn sóng" nhưng thanh binh khí trên tay đối phương lại rắn chắc dị thường khi mà có thể cùng thần binh trên tay nàng chọi cứng liên tục.
"Keng keng keng!!"
Âm thanh sắt thép va chạm vang lên liên hồi, kiếm ảnh xuất hiện khắp nơi trong không gian giữa Thường Nguyệt và Thiên Võ Tôn Giả.
Không thể không nói, đối phương thân là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm lại còn nắm giữ số lượng lớn truyền thừa cổ võ trong tay vì vậy mà kiếm thuật tạo nghệ của đối phương hoàn toàn không cần bàn cãi khi mà dù cho có lợi thế binh khí Thường Nguyệt vẫn không cách nào đàn áp được đối phương mà ngược lại còn bị thứ kiếm thuật tinh diệu kia nhiều lần lấn lướt và chiếm thượng phong.
Chỉ là bằng vào bản năng chiến đấu bẩm sinh hay nói tên gọi chính thức là "cảm quan thiên nhân", Thường Nguyệt dù không chiếm tiện nghi trong mảng tạo nghệ kiếm thuật nhưng nàng vẫn có thể cùng đối phương giằng co bất phân thắng bại bởi kiếm của đối phương chém không trúng nàng.
"Vụt!"
Hai lưỡi kiếm xẹt qua và đâm tới mục tiêu ở đối diện, Thường Nguyệt nhìn ra được lưỡi kiếm của bản thân dài hơn kiếm đối phương một chút vì vậy mà nàng dự định đánh cược một phen.
Nhưng nào ngờ Thiên Võ Tôn Giả cũng đang chờ đợi một cơ hội thế này, "gợn sóng" xung quanh hắn chợt rung động trong giây lát.
Ngay lập tức Thường Nguyệt liền cảm giác được rủi ro, không chút do dự nàng liền từ bỏ công kích và nhanh chóng lách người.
"Vút!!!"
Một ngọn thương xé gió mà lướt qua trước mắt Thường Nguyệt và đâm vào khoảng không nàng vừa đứng.
Nhìn thanh trường thương do "gợn sóng" hình thánh trước mắt, Thường Nguyệt mặc dù đã sớm đoán được đối phương có khả năng này nhưng nàng cũng không khỏi hơi ngạc nhiên một chút.
"Ồ, thế mà vẫn phản ứng kịp, xem ra thiên phú "cảm quan thiên nhân" của ngươi cũng vô cùng xuất chúng đấy."
Khen ngợi một tiếng, Thiên Võ Tôn Giả liền xoay chuyển trường thương trên tay sau đấy đập tới.
Thường Nguyệt vung kiếm muốn chém vào báng thương, chỉ là lúc này trường thương đột ngột hóa thành roi khiến cho nàng dù có dùng kiếm cản lại cũng vô dụng.
Bất đắc dĩ Thường Nguyệt chỉ có thể vung kiếm đánh bay đầu roi là một mũi đinh sắc nhọn sau đấy nhanh chóng lui lại.
Chỉ là Thiên Võ Tôn Giả hiển nhiên sẽ không để nàng thở dốc, hắn ngay lập tức càn tới, lợi dụng ưu thế binh khí có thể biến hóa linh hoạt đa dạng mà đánh cho Thường Nguyệt khó mà có cơ hội phản công.
Không thể không nói, Thường Nguyệt lúc này cảm giác cực độ biệt khuất bởi nàng thế mà phản ứng không kịp trước những đòn công kích kia bởi đối phương tựa như đang nắm trên tay cả trăm loại binh khí vậy.
Mà thật ra thì một người nắm giữ một trăm thanh binh khí cũng không đáng sợ, điều đáng sợ đó là hắn có thể sử dụng tất cả những thanh binh khí ấy vô cùng thông thạo thậm chí nếu không muốn nói là đã hoàn toàn đạt tới đẳng cấp đăng phong tạo cực.
Dù là bất kỳ loại binh khí nào, Thiên Võ Tôn Giả đều có thể vận dụng đến cực hạn để chiến đấu, trong khi Thường Nguyệt chỉ có một thanh đại kiếm trên tay, mặc dù dùng kiếm để ứng phó với thương đao giáo mác... cũng không phải việc gì khó, nhưng việc đối phương có thể chuyển biến binh khí giữa trận chiến lại thật sự làm khó Thường Nguyệt khi mà nàng không thể theo kịp được thế công hỗn loạn kia.
Nhìn lưỡi đao trong tay đối phương chém tới, Thường Nguyệt cũng nâng kiếm để đón đỡ, nhưng khi chuẩn bị va chạm, trường đao trong tay đối phương chợt nhiên hóa thành dao găm, tận dụng chiều dài khiếm tốn của dao găm, Thiên Võ Tôn Giả linh hoạt lách qua lưỡi kiếm và đâm tới thân thể Thường Nguyệt.
"Hừ!!"
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Thường Nguyệt phản ứng kịp mà chợt nắm lấy cổ tay của đối phương để tránh bị thọc một đao.
Chỉ là thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả liền giễu cợt cười một tiếng, ngay sau đó dao găm ngắn ngủn liền chợt biến thành một đầu mâu dài tới một mét có hơn.
Lần này không kịp tránh né, Thường Nguyệt cuối cùng vẫn là bị đục một lỗ giữa bụng.
"Hắc, nha đầu ngươi vẫn còn non lắm."
"Ồ, thật vậy sao?"
Đối diện với vẻ mặt cợt nhã của đối phương, Thường Nguyệt dường như không cảm nhận thấy mảy may đau đớn mà chợt nhe răng cười.
Thần kiếm trong tay nàng không chút chậm trễ liền vung tới, thấy vậy Thiên Võ Tôn Giả liền ngay lập tức muốn vận dụng thân pháp để tránh né.
Chỉ là ngay lập tức hắn liền phát hiện ra Thường Nguyệt lúc này vẫn nắm chặt lấy cổ tay của hắn.
"Hừ!"
Lần này đến lượt Thiên Võ Tôn Giả hừ lạnh một tiếng sau đó không chút do dự liền thao túng binh khí trên tay tự đoạn mất cổ tay của mình, mất đi trói buộc hắn ngay lập tức liền lùi lại vừa kịp lúc để tránh né cú vung kiếm chí mạng của Thường Nguyệt.
"Chẹp chẹp, tự đoạn tay để rút lui, bộ Thiên Cẩu Tôn Giả đây là thạch sùng đầu thai chuyển thế đấy sao?"
Thường Nguyệt cười cợt ném đi bàn tay đứt đoạn trên tay, vẻ mặt đầy cợt nhã mà nhìn lấy Thiên Võ Tôn Giả.
Thấy vậy, sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả liền chợt trầm xuống mà nhìn lấy Thường Nguyệt, hắn lạnh giọng nói:
"Chỉ là một bàn tay mà thôi, mất thì mất, dù sao ta đã từng đánh mất thứ còn quan trọng hơn nhiều, chỉ là một bàn tay, chẳng đáng là mấy."
Nói xong Thiên Võ Tôn Giả liền vận sức, ngay lập tức, từ trên vị trí đứt đoạn, một bàn tay khác chợt mọc ra và hoàn toàn giống y đúc bàn tay cũ.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng không có gì để nói nữa rồi, lại liếc nhìn phần bụng đang đổ máu của mình, nàng chỉ có thể miễn cưỡng dùng "gợn sóng" để làm cho vết thương khép lại rồi sau đó từ từ khôi phục, so với năng lực đoạn chi tái sinh của đối phương, khả năng hồi phục của nàng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
"Xem ra không thể dùng đấu pháp lấy thương đổi thương được rồi."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền nâng thần kiếm lên trước người sau đấy bắt đầu thôi động "gợn sóng".
"Có nắm chắc sao?"
Trần Lâm lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chỉ bình tĩnh mà đáp lại:
"Không rõ, thật sự thì ta không muốn lạm dụng năng lực của thứ này lắm bởi dù sao đối phương cũng là chủ nhân của nơi này, đối với thanh kiếm trên tay ta đối phương hiển nhiên sẽ có nhiều tình bảo hơn hẵn, nhưng tình huống hiện tại không liều để kéo tới đâu hay tới đấy thì ta thật sự hết cách rồi."