"Ào ào ào ào!!"
Khí tức kinh khủng chợt bộc phát và trong nháy mắt liền tràn đầy khắp thiên địa.
Không gian xung quanh nữ nhân mặc đồ tang đột nhiên trở nên vặn vẹo, tựa như mặt nước xao động liên hồi sau khi có người ném xuống viên đá.
"Rẹt!!"
Một lưỡi kiếm lướt qua, ngay lập tức bầu trời liền bị xé toạc, vô số "gợn sóng" cũng bị chôn vùi trong nháy mắt.
Nữ nhân mặc đồ tang từ từ đứng dậy, khí chất tỏa ra hoàn toàn khác.
Trong mắt Thường Nguyệt, tại vị trí đó chỉ có một người mà thôi, nhưng mà nàng lại cảm giác được nguy hiểm đến từ khắp nơi trong bốn phương tám hướng, tựa như đâu đâu cũng có một lưỡi kiếm nhắm thẳng vào nàng, chỉ cần sơ suất động đậy lung tung một chút thôi liền sẽ bị chém thành muôn mảnh vậy.
"Uy uy solo không lại liền chơi bật hack, ngươi có còn lòng tự trọng không thế?"
Thường Nguyệt vừa cười khổ vừa chửi bậy một câu sau đó liền nâng kiếm lên trước người.
Cho dù lúc này đây cảm giác bản thân hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào nhưng nàng cũng không dự định cứ vậy liền từ bỏ.
"Mô phỏng, mô phỏng nào, chắc chắn phải có một viễn cảnh nào đó mà ta có thể chiến thắng được..."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt bắt đầu suy diễn ra cảnh tượng chính mình có thể chiến thắng.
Nhưng rồi vài giây qua đi, Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Chênh lệch thật sự là quá lớn, nàng tưởng tượng không ra viễn cảnh khả thi mà bản thân có thể chiến thắng được nữ nhân trước mắt, nàng dường như còn thiếu một chút thứ gì đó để có thể đạt tới cảnh giới của đối phương.
"Vù vù vù!!"
Tiếng gió rít ghê rợn chợt vang, nữ nhân mặc đồ tang nâng kiếm, ngay lập tức Thường Nguyệt liền cảm giác toàn thiên địa đều như bị lưỡi kiếm kia thao túng và buộc phải thay đổi trở thành một phần của lưỡi kiếm ấy.
Chẳng mấy chốc, một lưỡi kiếm đen tuyền khổng lồ có thể sánh ngang với những ngọn núi cao nhất liền hình thành.
Nhìn lưỡi kiếm kia Thường Nguyệt dường như thấy được cuộc đời của bản thân chợt lướt qua ngang mắt, nàng chợt nuốt một ngụm nước bọt.
Quá mạnh, không thể đón đỡ, không thể tránh né.
Đó là những gì mà Thường Nguyệt có thể nghĩ ra được vào lúc này.
Dù cho có bản năng chiến đấu có thể cảnh báo trước nguy hiểm, Thường Nguyệt cũng biết chính mình không cách nào né được một đòn trước mắt, không phải là vì nàng không đủ nhanh, mà chỉ đơn giản là không né được mà thôi bởi lưỡi kiếm kia không chỉ tồn tại ở thế giới vật chất mà nàng còn có thể cảm giác được từng nguồn nguy hiểm chí mạng đến từ mọi lát cắt góc độ.
"Một kiếm này chém xuống, vạn đạo thành không."
Đó là đánh giá của Thường Nguyệt lúc này.
"Rẹt rẹt rẹt!!"
Không gian xung quanh giường như không cách nào gánh chịu được sự khủng bố của lưỡi kiếm kia mà bị rách toạc ra, Thường Nguyệt còn thấy vài chổ tựa như màn hình ti vi bị nhiễu sóng nên chợt bị nhòe đi.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không nghĩ nhiều mà chợt nắm chặt chuôi kiếm trên tay đồng thời thôi động "gợn sóng" quanh thân.
Nàng dự định liều mạng một phen.
Nữ nhân mặc đồ tang hoàn toàn ngưng tụ ra hư ảnh lưỡi kiếm khổng lồ sau đó liền không có chút ngần ngại hay chần chờ mà nhắm vào Thường Nguyệt và chém xuống.
"Tới đi!!"
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng vung kiến mà chém tới, cảnh tượng lúc này không khác kiến càng lay cây là mấy khi mà chênh lệch giữa hai bên là quá lớn.
Không gian tại nơi hư ảnh lưỡi kiếm chém qua liền hoàn toàn bị xóa sổ và trở thành một mảnh đen tuyền, theo đó tình trạng nhiễu sóng của không gian xung quanh liền càng nặng.
Đến khoảnh khắc hai lưỡi kiếm chuẩn bị va nhau, cảnh tượng xung quanh đã cực độ vặn vẹo và nhiễu sóng tới cực điểm.
"Vụt!!"
Mọi thứ chợt trở nên tối đen, Thường Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế vung kiếm, hai mắt lúc này để lộ biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Ngắm nhìn không gian trống rỗng và tối đen như mực xung quanh, Thường Nguyệt nghi hoặc tự hỏi:
"Đây là... ta đã ch.ết rồi sao?"
"Không đâu, ngươi vẫn còn sống rất khỏe."
Giọng Trần Lâm chợt vang lên, ngay sau đó một cánh cửa chợt xuất hiện và mở ra ngay trước mắt Thường Nguyệt.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền càng kinh ngạc hơn, hoàn toàn không hiểu gì, nàng nhíu mày một cái rồi không chắc chắn lắm mà nói:
"Chẳng lẽ là dù bại rồi cũng có thể đi tới tầng tiếp theo sao?"
Trần Lâm lúc này cũng đầy đầu là nghi hoặc không kém Thường Nguyệt, nhìn cánh cửa trước mắt dường như cũng không có khác biệt gì với những cánh cửa trước, Trần Lâm chợt hỏi:
"Thế nào, còn muốn đi vào không?"
"Vào, tất nhiên là phải vào rồi, khó khăn lắm mới đi được tới nơi này tại sao lại không vào nha."
Nói xong, Thường Nguyệt liền không chút do dự mà nhấc chân bước vào cánh cửa trước mắt.
...
Ở trong đại điện, Hồng Nghê vẫn bận bịu loay hoay từ đó tới giờ để giải trừ hết đống linh văn lằng nhằng cấu thành nên hang động này.
Và trời không phụ lòng người, phí công nhọc sức lâu như thế Hồng Nghê cuối cùng cũng thành công phá giải hoàn toàn hệ thống linh văn và chạm tới được nơi sâu xa nhất của nơi này.
"Bước cuối cùng là đem hạch tâm móc ra mà thôi."
Có thể nói đây là một chuyện không dễ nhưng đồng thời cũng không khó lắm vì nơi này bị bỏ hoang đã lâu, không có chủ nhân hang động này cố ý khống chế để chống lại, Hồng Nghê liền có thể từ từ mà dùng sức để móc phần hạch tâm ra.
"Ài, giá như ta hiện tại tu vi cao hơn một chút liền có thể đỡ tốn thời gian hơn cho việc này rồi."
Lại trải qua vài canh giờ kiên trì, Hồng Nghê mới thở phào một tiếng, nàng âm thầm tự nói với bản thân một câu như thế, lực chú ý liền dời tới vật mà nàng vừa moi ra từ trong đống linh văn lằng nhằng kia.
Một thanh trường kiếm hơi kì lạ nhưng tạo hình vô cùng tinh xảo.
"Hừm, sao ta lại cảm giác thứ này quen mắt thế nhỉ?"
Cầm thanh kiếm kì lạ trên tay rồi vung vẩy mấy lần, Hồng Nghê mới chợt nhận ra cảm giác quen thuộc kia là gì.
"Giống, quá giống, tại sao thanh kiếm này lại cho ta cảm giác giống với "Kinh Hồng" đến vậy?"
"Kinh Hồng" chính là đế binh mạnh mẽ nhất của nàng ở kiếp trước, đã cùng nàng chinh chiến qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt nhất, cho đến cuối cùng trước khi ch.ết nàng vẫn còn nắm chặt lấy bội kiếm của mình, vì vậy mà Hồng Nghê tự tin bản thân tuyệt đối sẽ không cảm giác sai được.
Thanh kiếm trên tay cho nàng cảm giác vô cùng tương tự với khi cầm "Kinh Hồng", nhưng Hồng Nghê biết thanh kiếm trên tay tuyệt đối không phải bội kiếm của nàng, dù cho là vết tích của tuế nguyệt hay là một vài chi tiết nhỏ nàng lưu lại cũng không giống.
"Thú vị thật, có một kẻ nào đó đã dùng đế binh của ta làm mô bản để phục chế ra thanh ngụy đế binh này sao?"
Hồng Nghê cười cợt vì ý tưởng hão huyền của kẻ không biết trời cao đất dày kia khi mà dám có can đảm tiến hành phục chế lại tác phẩm đắc ý nhất đã tốn biết bao tuế nguyệt và công sức của Đại Đế như nàng.
Nhưng dù cười cợt là thế, Hồng Nghê cũng không thể không phủ nhận sự thiên tài của kẻ không biết trời cao đất dày kia khi mà có thể tại thế giới cằn cõi chưa từng có Đế giả này nhưng lại có thể bằng vào một thanh đế binh làm mẫu mà tự suy ra được phương thức luyện chế đế binh và kém chút liền thật thành công mô phỏng ra một thanh đế binh mới.
"Nhưng đáng tiếc, không thành Đế, "Cực Đạo" còn chưa viên mãn liền không cách nào dung hòa vào phôi để đúc ra đế binh được."
Lắc đầu cảm khái một câu, Hồng Nghê liền tiếp tục ngắm nghía thanh kiếm ngụy đế binh trên tay, khi nhìn tới phần lưỡi kiếm ở gần hộ thủ, Hồng Nghê dường như nhìn thấy được vài chữ được khắc ở đó nhưng đã bị mài mòn vô cùng nghiêm trọng.
Dù vậy, bằng vào bí thuật của mình, Hồng Nghê có thể nhìn thấu quá một phần quá khứ của thanh kiếm trên tay và thấy được tên của nó:
"Thiên Lý! Này là tên của ngươi sao?"
Hồng Nghê vuốt ve trường kiếm trên tay và đọc ra tên của thanh kiếm.
Mặc dù trước mắt nàng chỉ là một thanh ngụy đế binh, nhưng bởi vì được mô phỏng lại dựa theo nguyên bản là bội kiếm của nàng, vì vậy mà Hồng Nghê hiện tại cũng rất có hảo cảm với thanh trường kiếm này.