Nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian, Thường Nguyệt đã cảm thấy bản thân có thể hoạt động bình thường trở lại.

Thử dồn lực tung quyền vài lần rồi lại thi triển bộ pháp để phóng nhanh một đoạn cực xa, toàn bộ động tác đều được thực hiện vô cùng mượt mà và suôn sẻ hoàn toàn không có chút vấn đề nào, Thường Nguyệt liền chợt tươi cười, nàng đã sẵn sàng cho trận chiến sắp tới rồi.

Nhìn cánh cửa thần bí kia đã xuất hiện ở cách đó không xa từ lúc nào, Thường Nguyệt cũng không vội tiến vào mà nàng chợt xoay người đi về một hướng khác.
Nơi đó còn có một vật đang chờ nàng đến lấy.
Đi một một lát, Thường Nguyệt liền đi tới nơi đầu Thanh Long kia đã ngã xuống.

Tại đó đã không có bất cứ thứ gì liên quan đến đầu Thanh Long kia còn xót lại nữa rồi ngoại trừ một thanh kiếm màu xanh lục đang cô quạnh cắm ở đó.
"Quả nhiên là ta không nhìn sai, thứ này thế mà vẫn còn xót lại ở đây."

Thường Nguyệt tiến lại gần để có thể đánh giá thanh kiếm trước mắt kỹ càng hơn.

Không thể không nói đây là một thanh kiếm có vẻ ngoài rất bá khí, ngoại trừ ở phần hộ thủ có một con ngươi trông vô cùng tương tự với con ngươi của loài rắn cũng đang chăm chằm nhìn nàng khi nàng nhìn nó, thì nhìn chung tạo hình của thanh kiếm này không có gì để chê khi mà lưỡi kiếm rất to và sắc bén, chuôi kiếm là từng mảnh da thú xanh biết quấn quanh, bên trên còn có thể lờ mờ nhìn thấy được từng đạo mạch máu nhỏ lan ra toàn bộ thanh kiếm.



Nhìn tổng quan, thanh kiếm trước mắt cho Thường Nguyệt một cảm giác như thể thanh kiếm này là một sinh vật còn sống nhăn răng mà không phải chỉ đơn thuần là một thanh binh khí, một tử vật không thôi.
"Hừm, thú vị thật đấy."

Tự nhủ một tiếng, Thường Nguyệt liền tiến lại gần dự định nắm lấy chuôi kiếm lên thử.
"Cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy thứ này có chút quái dị."
Trần Lâm lên tiếng cảnh báo, nghe vậy, Thường Nguyệt cũng nhìn kỹ thanh kiếm trước mắt trong giây lát, sau đó nàng liền cười nói:

"Không sao, ta không cảm thấy quá nhiều sự nguy hiểm trên thanh kiếm này, có lẽ là cầm lên được đấy."
Nói xong, Thường Nguyệt liền tự tin nắm lấy chuôi kiếm sau đó nhấc lên.

Chợt nhiên dị biến phát sinh, Thường Nguyệt chợt cảm thấy không gian xung quanh thay đổi, cảnh quan không còn là dãy núi vừa nãy nữa mà đã đổi lại thành một màn đêm đen tuyền.
"Rống!"
Từ sau lưng, một tiếng long ngâm chợt vang lên thu hút sự chú ý của Thường Nguyệt.

Xoay người nhìn lại, trước mặt nàng là một đầu Thanh Long hoàn chỉnh từ đầu tới đuôi.
"Ồ, ngạc nhiên thật."
"Rống!!"
Thanh Long rống một tiếng liền lao tới, nó ha ra miệng rồng như chậu máu sau đó cắn tới như thể muốn nuốt chửng Thường Nguyệt vậy.

Nhưng đứng trước tình huống như vậy, Thường Nguyệt lại không có chút mảy may lo sợ mà ngược lại còn tự tin cười cợt một tiếng sau đó liền tung quyền đấm thẳng vào miệng rồng.
Ngay lập tức, miệng rồng to lớn liền bị một cú đấm nhỏ bé của cô vợ trẻ đấm lệch cả hàm.
"Rống!!"

Thanh Long đau đớn rống lớn một tiếng.
Thấy vậy Thường Nguyệt không khỏi lắc đầu sau đó cảm khái mà nói:
"Chỉ là một đạo ý nho nhỏ, ngươi lấy ở đâu ra tự tin có thể so bì với chiến ý của ta thế?"
"Rống!!"

Đáp lại Thường Nguyệt là một tiếng long ngâm tràn đầy điên cuồng, Thanh Long sau khi ổn định lại thân thể sau đó liền như đã phẫn nộ mà lao tới muốn cận thân vật lộn với Thường Nguyệt.
Thấy vậy, cô vợ trẻ cũng chẳng có chút nao núng mà thủ thế để chuẩn bị ứng đối.

Nếu là so đấu trong thực tế, nàng tất nhiên là không đánh lại được nguyên con Thanh Long hoàn chỉnh, nhưng lúc này là đang so đấu trong thế giới tinh thần, đơn thuần là so bì xem ý chí của ai mạnh hơn, nếu vậy thì nàng chẳng có gì phải sợ cả vì trước giờ nàng chưa từng e ngại bất kỳ trận chiến nào bao giờ.

Tôn chỉ của nàng trước giờ chỉ có một câu thôi.
"Đến là đón, đụng là trụng!"
Chỉ là còn chưa đợi Thanh Long kịp lần nữa công kích, đột nhiên một tiếng thủy tinh vỡ chợt vang lên.
"Xoảng!!"

Ngay sau đó, màn đêm xung quanh liền đột nhiên nứt ra, ngay sau đó từng bàn tay xuyên thẳng qua khe nứt mà phóng tới chổ Thanh Long sau đó liền bóp chặt lấy thân rồng.

Nếu là một hai cánh tay thì còn đỡ, Thanh Long còn có thể cố gắng mà vẫy vùng thêm một lát được, nhưng lúc này đây chỉ trong giây lát liền có hàng chục hàng trăm phá vỡ màn đêm mà phòng tới để cầm nã Thanh Long.

Thấy cảnh tượng kỳ quái như thế này, Thường Nguyệt cũng chợt nghi hoặc trong giây lát, nhưng rồi nàng chợt cảm thấy một luồng khí tức vô cùng quen thuộc trên những cánh tay kia.

Chợt nở nụ cười, Thường Nguyệt liền nhìn tới một khe nứt, mặc dù không thể thấy gì bên trong đó nhưng nàng vẫn tươi cười rồi nói đùa:
"Uy uy, hơi bạo lực quá rồi đó nha."

Trong động phủ ở Thiên Nguyên Huyền Tông, Trần Lâm cảm giác được "Thanh Long" đã bị trấn áp thành công, hắn liền không khỏi thở dài một tiếng.

Vừa nãy ngay khi Thường Nguyệt nắm lấy chuôi kiếm, thần sắc của nàng liền chợt cứng đờ hắn liền lập tức phát giác ra vấn đề sau đó liền vội dùng "Vô vi chuyển biến" để thâm nhập vào sâu trong thế giới tinh thần của nàng và phát hiện quả nhiên có một tia ý chí ngoại lai dám xâm nhập vào nơi cấm địa này của hắn, vì vậy mà không chút do dự Trần Lâm liền lập tức ra tay trấn áp.

Ở ngoài đời thực, có thể thực lực của hắn không phải quá mạnh, nhưng trong mảng linh hồn, đó là sân nhà của hắn, vì vậy mà không mất quá lâu, một tia ý chí của "Thanh Long" liền bị vô số bàn tay từ "Vô vi chuyển biến" xoắn nát.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng thả lỏng tâm tình một chút.

Trở lại với chiến trường trong "Thiên Võ Cổ Động".
Sau khi ý chí "Thanh Long" bị tiêu diệt, Thường Nguyệt cũng một lần nữa thanh tỉnh trở lại, sau đấy nàng liền dễ dàng nắm chuôi thanh kiếm rồi rút lên.

Cầm trên tay là thanh binh khí đã từng khiến bản thân khốn đốn tột cùng, Thường Nguyệt vô cùng hào hứng mà bắt đầu thử vung kiếm.
"Vút!!"
Một đường phong nhận quét ngang, ngay lập tức xung quanh nàng tất cả vật thể còn đứng trong phạm vi nửa cây số liền bị san phẳng.

Uy lực có thể nói là không tồi chút nào.
"Tiêu hao cũng không nhỏ lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được."

Thần binh trên tay cần "gợn sóng" để thôi động, và để kích hoạt "gợn sóng" thì cần tiêu hao thể lực trong thân thể để cải biến hơi thở theo một quy luật nào đó, vì thế nên có thể coi là thanh kiếm trên tay dùng thể lực để mà kích hoạt cũng không sai, và mỗi lần chém, Thường Nguyệt liền cảm giác được mười phần trăm thể lực của bản thân ngay lập tức bị tiêu hao.

Nhưng đối với Thường Nguyệt, vấn đề này dường như cũng không lớn lắm khi mà tốc độ hồi phục của nàng vô cùng nhanh, chỉ cần tránh không sử dụng liên tục năng lực của thanh kiếm thần dị trên tay để rồi khiến cho thân thể lâm vào trạng thái kiệt quệ liền được.

"Tốt, giờ thì tới chiến trường tiếp theo thôi, chẹp, không biết đối thủ mới sẽ cho ta kinh hỉ thế nào đây."
Thường Nguyệt đầy tự tin mà hướng về cánh cửa thần bí kia đi tới.
Ở một bên, Trần Lâm không khỏi liếc mắt lườm nàng rồi nói:

"Ngươi mong chờ trận chiến tiếp theo như thế sao? Phải biết đối thủ càng lúc càng mạnh đấy, chỉ mới vừa rồi ngươi đã kém chút liền bại rồi."

"Thì sao chứ? Chẳng lẽ vì biết là đối thủ tiếp theo sẽ rất khó nhằn mà ta phải tự động lui bước để bảo trì chuỗi bất bại sao? Bất bại như thế thì có nghĩa lý gì cơ chứ?"
Nói xong, không để Trần Lâm hảo hảo suy nghĩ, Thường Nguyệt liền bước vào cánh cửa đen ngòm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện