Sau cánh cửa là một khung cảnh hoàn toàn khác với dãy sơn mạch trước đó vì giờ đây Thường Nguyệt lại được trải nghiệm thượng đế thị giác và được quan sát một đoạn cắt cảnh của một chiến trường vô cùng khốc liệt.

Nếu lần trước là phật ma đại chiến thì giờ đây, hai phe đối lập trên chiến trường lại là nhân yêu.
"Rống!!!"
Từng đầu yêu thú điên cuồng xông lên, nhưng nơi bọn chúng đi qua, tàn chi, thi thể nhân tộc vươn vãi khắp mặt đất.

Hiển nhiên, dù chiếm ưu thế về số lượng, nhưng đội quân của nhân tộc không cách nào ngạnh kháng được thế công vô cùng huyết tinh và hoang dã của yêu tộc.
"Rống!!!"

Lúc này, khi tưởng rằng bại cục đã thành cho phe nhân tộc thì đột nhiên, một tên dã nhân từ hậu phương lao ra và phóng tới bầy yêu thú đang điên cuồng đồ sát binh sĩ nhân tộc.

Hắn rống lớn một tiếng, đồ án quanh người chợt phát sáng, sau đó một hư ảnh khổng lồ liền xuất hiện, đó dường như là một loài hổ yêu nào đó mà Thường Nguyệt chưa từng thấy.

Vừa đánh xong vài trận chiến vô cùng cam go, Thường Nguyệt tất nhiên không thể quen thuộc hơn với khả năng vừa rồi của dã nhân kia.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi dị biến xuất hiện, chiến cục liền thay đổi khi dần dần, có càng nhiều võ giả có thể mô phỏng "gợn sóng" của yêu thú xuất hiện.



Dùng lực lượng của yêu thú để chống lại yêu thú, chẳng mấy chốc, trận chiến liền đã lâm vào thế giằng co.
Hai bên điên cuồng mà tàn sát, mà cắn xé, mà ngấu nghiến lẫn nhau.

Có võ giả bị yêu thú cắn mất nửa người sau đó liền vô lực ngã xuống, nhưng cũng có yêu thú bị võ giả đào ruột mổ bụng, thân ảnh to lớn trong nháy mắt liền bị xé thành vô số mảnh vụn.

Trận chiến có thể nói là huyết tinh và ch.ết chóc đến cực điểm, thương vong của cả hai bên càng lúc càng lớn, thậm chí đã khó mà đong đếm được.
Giờ phút này, dường như có tồn tại nào đó không nhìn nổi nữa liền quyết định ra tay.
"Rít!!"

Một tiếng phượng hót vô cùng thanh thoát liền chợt vang lên, ngay sau đó, cuồn cuộn sóng lửa lan tràn và trong nháy mắt đốt tận bầu trời.

Thiên khung bị che lấp bởi biển lửa, trong khi vô số yêu hân hoan reo hò vì vương của chúng đã ra tay thì bên phía nhân tộc, bầu không khí tuyệt vọng nháy mắt liền lan tràn đến trái tim của từng binh sĩ và võ giả ở nơi đây.
"Vù vù vù!!!"

Ngay lúc biển lửa ngập trời chuẩn bị đổ xuống trên đầu toàn bộ đội quân nhân tộc, ngay lập tức thiên tượng liền biến sắc, mây đen chợt xuất hiện và lấn át hơn phân nửa biển lửa, ngay sau đó một tiếng long ngâm liền vang lên:
"Rống!!!"

Hư ảnh Thanh Long lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Thường Nguyệt, chỉ là lúc này đối thủ của nó không phải là nàng mà là một đầu phượng hoàng đang cư ngự ở tận tầng trời cao nhất.
Long Phượng đại chiến, chỉ chuẩn bị xảy ra trong nháy mắt nữa mà thôi.

Chỉ là cảnh tượng hoành tá tráng chỉ chuẩn bị diễn ra trong một giây nữa ấy lại mãi mãi sẽ không đến khi mà thượng đế thị giác ngay lập tức liền bị rút đi, tầm mắt của Thường Nguyệt lại một lần nữa trở về góc nhìn thứ nhất với cảnh tượng xung quanh là một mảnh sơn cốc vô cùng âm u mà không phải là mảnh chiến trường nảy lửa kia.

Bị sự thay đổi đột ngột trước mắt làm cho choáng váng, Thường Nguyệt ngơ ra vài giây, nàng chớp mắt mấy cái, sau đó mới phản ứng lại mà chửi ầm lên:

"Con mẹ nó, rốt cuộc là đồ ch.ết tiệt nào làm biên đạo thế, lương tâm ngươi đâu? đạo đức nghề nghiệp đâu?, đoạn sau đâu? này cùng đoạn chương cẩu có khác nhau chổ nào sao?, móaaa..."

Chửi bậy một lúc, tâm tình mới khá hơn một chút, nhưng dẫu vậy trong lòng vẫn còn xót lại vài phần hậm hực, chỉ là biết nơi này là một chiến trường mới, một trận chiến mới chuẩn bị bắt đầu, nàng liền không thể không chuẩn bị trước vì vậy mà Thường Nguyệt chỉ có thể mang theo sự khó chịu trong lòng và bắt đầu đi dạo quanh nơi này để tìm hiểu và đánh giá địa hình xung quanh.

"Mẹ nó, chổ quỷ nào thế này, hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào, tử khí thì tràn làn khắp nơi, ai lại muốn đánh nhau ở cái chổ này?"

Thường Nguyệt nhíu mày tự hỏi, từ lúc vừa tới đến hiện tại nàng vẫn chưa thấy một ngọn cây cọng cỏ nào, tất cả chỉ là đất đá khô cằn và nứt nẻ, bầu trời thì u ám chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng của mặt trăng sau tầng mây đen kịt kia.

Hoàn cảnh có thể nói là tệ hại đến cực điểm và không phù hợp với người sống một chút nào.

Dẫu vậy, Thường Nguyệt cũng chỉ nhíu mày một cái sau đó liền tiếp tục bước tiếp, nàng dần đi sâu vào trong sơn cốc, tử khí liền càng lúc càng dày đặc, thi thoảng còn xuất hiện vài âm thanh vô cùng cổ quái, tựa như tiếng la hét, nhưng lại giống như âm thanh vọng lại của gió thổi, tràng diện có thể nói là tà dị tới cực điểm.

Mặc dù không sợ ma quỷ, nhưng ở trong nơi như thế này, Thường Nguyệt cũng không khỏi chợt cảm thấy hơi lạnh sóng lưng.
Vì vậy mà bước chân của nàng liền càng nhanh hơn, Thường Nguyệt muốn sớm đi xuyên qua sơn cốc này để tìm thấy đối thủ và bắt đầu trận chiến lẹ lẹ một tí.

Đi mãi đi mãi, Thường Nguyệt không biết rõ cụ thể đã bao lâu trôi qua rồi, nàng chỉ cảm thấy tử khí xung quanh đang ngày càng dày đặc hơn, không gian xung quanh cũng càng lúc càng âm u.

Nhưng cũng may, nàng đã chuẩn bị thoát khỏi hoàn cảnh này bởi Thường Nguyệt có thể lờ mờ thấy được lối ra của sơn cốc đang ở phía trước.
Nhanh chóng tăng thêm tốc độ bước đi, chẳng mấy chốc Thường Nguyệt liền đã đi ra khỏi sơn cốc âm u vừa rồi và thấy được một hồ nước đen tuyền.

"Thứ quỷ gì thế này?"
Đang lúc Thường Nguyệt đang nghi hoặc thì chợt nhiên, một chiếc bè xuôi dòng mà tới thu hút sự chú ý của nàng.
Một chiếc bè cũ kỹ rách nát, nhưng dù vậy nó vẫn có thể an ổn mà xuôi theo dòng nước đen rồi dần dần tiếp cận bờ.
"Cạch!"

Thần bè chạm tới mặt đất, Thường Nguyệt cuối cùng mới thấy rõ trên bè, một nữ nhân mặc đồ tang trắng xóa đang ngồi đó, chỉ là giờ đây Thường Nguyệt không khỏi kinh ngạc bởi từ đầu tới giờ nàng chưa từng chú ý tới nữ nhân này.

Đang lúc Thường Nguyệt nghi hoặc thì người kia khi thấy bè đã cập bờ liền nhẹ nhàng đứng dậy.
Ấn tượng đầu tiên của Thường Nguyệt đối với người này đó là... cao, vô cùng cao.

Nàng thế nhưng là cao trên 1m75, gần 1m8 đấy, so với nữ nhân khác, Thường Nguyệt luôn tự hào với chiều cao ưu việt của bản thân, nhưng dù vậy khi so với nữ nhân mặc đồ tang trước mắt, chiều cao gần 1m8 của nàng cũng chỉ là trò đùa khi mà người nọ vô cùng cao, Thường Nguyệt ước tính, chiều cao của đối phương sợ là 2m4 đến 2m5 tầm đấy.

Nhưng so với chiều cao kinh khủng của đối phương, một điều khác càng làm Thường Nguyệt chú ý hơn đó là trên tay nữ nhân mặc đồ tang kia đang nắm lấy một thanh kiếm cũng dài không kém.

Nhìn kiểu dáng có đôi phần giống với hình dạng của Katana, nhưng chiều dài lại vượt qua Katana bình thường rất nhiều, nhưng đó không phải điểm quan trọng, thứ chân chính làm Thường Nguyệt chú ý đó là khí tức tỏa ra từ thanh kiếm kia vô cùng thần dị.

"Không sao được, thanh kiếm kia cùng với thanh kiếm trên tay ta là cùng một bộ."
Lại nhìn thanh đại kiếm trên tay mình, Thường Nguyệt tự hỏi thần binh mạnh mẽ như vậy rốt cuộc có bao nhiêu thanh đây?

Nhưng mà lập tức nàng liền không nghĩ nữa, Thường Nguyệt nâng kiếm thủ thế để chuẩn bị cho trận chiến chuẩn bị bắt đầu khi mà nữ nhân mặc đồ tang lúc này cũng đã rút kiếm ra khỏi bao.
Đại chiến trong nháy mắt liền đã bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện