"Trường sinh sao? Quả thật, nếu đạt được "Trường sinh" đạo quả thì liền sẽ không phải ch.ết thật."
"Thấy không, nên là nhận định của ngươi về ý nghĩa của cuộc sống sai rồi."
Thường Nguyệt tươi cười đắc ý mà nói.
Chỉ là thấy nàng vậy, Trần Lâm cũng không có tí mảy may khó xử, hắn chợt mỉm cười một cái sau đó liền hỏi lại:
"Trước khi quyết định nhận định của ta là sai hay đúng, Thường Nguyệt à, ngươi đã bao giờ thử nghĩ đến việc, thật ra "tử vong" và "trường sinh" vốn đều chẳng khác nhau là bao hay chưa?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt ngỡ ngàng, đầy đầu là nghi hoặc, Thường Nguyệt liền nhíu mày hỏi:
"Vì cớ gì ngươi lại nói thế? Chẳng phải "Trường sinh" là hoàn toàn trái ngược với cái ch.ết rồi sao, một khi "Trường sinh" ngươi liền sẽ có vô tận thời gian để làm tất cả những chuyện ngươi muốn."
"Đúng là thế, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?"
"Ơ, sao lại không có ý nghĩa, chẳng phải ý nghĩa đầy ra đấy rồi sao? Ngươi chẳng phải đã nói cách ngươi sống quyết định ý nghĩa cho cuộc đời ngươi, vậy giờ ngươi có thể sống mãi thì chẳng phải là ý nghĩa đầy ra đó rồi?"
Nghe thấy suy nghĩ ngây thơ của Thường Nguyệt, Trần Lâm liền chợt bật cười sau đấy liền nói:
"Thật ra cuộc sống của ngươi có ý nghĩa là bởi thời gian của ngươi có giới hạn và ngươi dùng khoảng thời gian hữu hạn đó để định đoạt ý nghĩa cho cuộc đời của mình, nhưng một khi ngươi có vô hạn thời gian và ngươi có thể làm mọi thứ gì ý nghĩa của cuộc đời ngươi là gì đây? Lấy một ví dụ dễ hiểu đi, ngươi sau khi đã ch.ết rồi thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì với ngươi nữa không?"
"Tất nhiên là không rồi, đã ch.ết rồi thì ý nghĩa cái gì nữa?"
"Thì đúng vậy nha, và nếu cuộc sống không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với người ch.ết thì sao ngươi nghĩ cuộc sống của một người trường sinh bất tử đúng nghĩa sẽ có ý nghĩa?"
"Sao lại so sánh như thế được, người ch.ết và người trường sinh là khác nhau nha."
"Không, đều giống nhau cả thôi, người ch.ết có vô tận thời gian, người trường sinh bất tử cũng có vô tận thời gian, người ch.ết có thể làm được mọi thứ hắn muốn, người trường sinh bất tử cũng vậy, cả hai về bản chất vốn cũng chẳng có khác biệt gì nhiều, có chăng thì người ch.ết tương đối "lười" hơn so với người đã trường sinh bất tử mà thôi."
Trần Lâm nhún vai một cái xong liền ung dung giải thích cho Thường Nguyệt hiểu, Thường Nguyệt nghe xong nửa hiểu nửa không nhưng tạm thời vẫn á khẩu không biết phải phản bác sao, nhưng rồi nàng chợt nghĩ lại điều gì đó sau đó liền vội chất vấn:
"Ngươi vô lại, định gạt ta à? Người ch.ết thì làm gì còn tư duy được để mà có thứ để biết bản thân muốn gì?"
"Thì chẳng phải vì vậy mà người ch.ết có thể làm được mọi thứ hắn muốn sao, vì hắn làm gì có muốn gì đâu, ngươi cứ việc để yên cho hắn nằm đó liền được, mà thậm chí dù ngươi không để yên cho hắn nằm đó thì cũng được thôi, vì người ch.ết quá "lười" để làm chuyện vô nghĩa như so đo với ngươi."
"Hừ ta vẫn không tin, dù sao ta nếu đạt thành "Trường sinh" thì chắc chắn sẽ đi làm rất nhiều chuyện mà ta muốn, cuộc đời ta lúc đấy liền sẽ có ý nghĩa, khi ấy nhận định của ngươi liền sẽ sai mà thôi."
Thường Nguyệt rơi vào đường cùng chỉ có thể thả ngoan thoại để cãi cùn, nhưng Trần Lâm vẫn biểu thị bản thân không có gì phải lo cả, bởi vì.
"Dù ngươi làm vậy thì cũng chẳng thể chứng minh ta sai được, ngươi sau khi có được thời gian vô tận liền đi làm tất cả mọi chuyện ngươi muốn làm thì cũng có khác người đang hấp hối muốn hoàn thành mọi tâm nguyện mà hắn chưa hoàn thành để khỏi hối tiếc trước khi ch.ết đâu? Nếu có khác biệt thì có chăng là người hấp hối hoàn thành mọi chuyện trong thời gian ngắn ngủi mà người trường sinh thì thong thả mà hoàn thành tâm nguyện của mình hơn một chút mà thôi, nhưng dù có khác biệt nho nhỏ như thế, thì kết cục cả hai cũng đều như nhau, cũng đều sẽ đối diện với tuế nguyệt dài dằng dẵng và cả hai đã không có bất cứ tâm nguyện nào để mà hoàn thành nữa."
Lần này, Thường Nguyệt thật sự á khẩu không trả lời được nữa rồi vì nàng tạm thời tìm không ra sơ hở nào để phản bác.
Nhưng khi nghĩ tới "trường sinh" mà tất cả tu sĩ đều nhiệt tình theo đuổi, thậm chí còn không tiếc đánh cược cả tính mạng đến cuối cùng cũng chỉ là một hình thái khác của "cái ch.ết" mà thôi, Thường Nguyệt không khỏi chợt cảm thấy hụt hẫng và ủ rũ, nàng tự hỏi bản thân rốt cuộc tu luyện là để làm gì đây?
"Vậy ngươi rốt cuộc tu luyện là để làm gì vậy Trần Lâm? Nếu "trường sinh" chỉ là một kiểu "tử vong" tương đối hiếm thì rốt cuộc tất cả tu sĩ chúng ta tu luyện là vì điều gì?"
Không thể không nói, đáp án Trần Lâm đưa ra quả thật hết sức tàn nhẫn, cũng may Thường Nguyệt vốn cũng không quá coi trọng "Trường sinh" là mấy vì nàng có thứ quan trọng hơn "Trường sinh" nhiều để mà dựa vào, nhưng nếu đổi lại là những tu sĩ có lòng cầu đạo "Trường sinh" kiên định khác, một khi nghe xong câu trả lời của Trần Lâm tuyệt đối sẽ có phản ứng vô cùng kịch liệt, thậm chí nhấc lên sinh tử chiến cũng không chừng, vì những lời hắn nói cơ hồ đã phủ định đi mục tiêu và lẽ sống cả đời của bọn hắn, này so với thù giết cha còn phải đáng căm hận hơn vạn lần.
Và Trần Lâm cũng biết câu trả lời của mình tàn nhẫn đến mức nào, nhưng hắn buộc phải nói ra đáp án ấy bởi vì sớm hay muộn, bằng vào thiên phú của Thường Nguyệt nàng cũng sẽ tiếp cận đến sự thật đó thôi, và khi ấy liệu hắn còn ở đó để mà định hướng cho nàng không là một chuyện rất khó nói, vì vậy mà nếu như lúc này có thể sớm giúp cho Thường Nguyệt thông suốt ý nghĩ, dù là đáp àn này có thể hơi đả kích nàng một chút, Trần Lâm cũng quyết định phải đích thân nói ra sự thật tàn nhẫn ấy.
Hiệu quả thì cũng không tệ, cô vợ trẻ dường như cũng có cái nhìn đa chiều về thứ "trường sinh" mờ mịt mà vô số tu sĩ trong đó có nàng đang truy cầu rồi, và cũng vì vậy mà tư duy của nàng lúc này đang bị đả kích sâu sắc và cần hắn phải định hướng lại để nàng có thể vượt qua lần khủng hoảng này một cách dễ dàng hơn.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, kết cục của chúng ta như thế nào thật ra không quan trọng, dù là "tử vong" hay "trường sinh" vốn cũng chẳng khác nhau, quan trọng đó là ngươi đặt cho cuộc sống của ngươi một ý nghĩa như thế nào mà thôi, và tu luyện cũng chỉ là một cách để chúng ta hoàn thiện ý nghĩa của cuộc đời mình, như ta tu luyện ban đầu là để có cuộc sống tốt hơn, nhưng hiện tại ta tu luyện là để có thể ở bên ngươi, ở bên người ta yêu lâu hơn một chút."
"Ngươi định sẽ ch.ết sao Trần Lâm?"
Nghe Trần Lâm trả lời xong, Thường Nguyệt liền chợt lâm vào hoảng loạn, hai hàng nước mắt chẳng biết từ khi nào đã chảy ra, nàng chợt vươn người tới để nắm lấy cánh tay của Trần Lâm như sợ hãi một giây sau hắn sẽ rời đi vậy.
Chỉ là Trần Lâm lúc này chỉ là ở dạng ý thức, nên thứ nàng bắt được chỉ là một khoảng không, dù vậy thì Trần Lâm vẫn vờ như bị nàng lôi kéo lại, hắn làm động tác ôm lấy và vỗ về nàng sau đó liền cười nói:
"Nha đầu ngốc, tất nhiên là ta không định ch.ết rồi, như đã nói ý nghĩa của cuộc đời ta là yêu ngươi, và chỉ cần còn yêu ngươi ta liền sẽ còn cố gắng mà sống tiếp. Còn ngươi thì sao Thường Nguyệt, ngươi có nguyện vì ta mà sống tiếp không?"
"Ta nguyện ý, ta muốn sống để yêu ngươi và cũng như được yêu ngươi, ta không muốn ch.ết, ta vĩnh viễn sẽ không muốn ch.ết!"
Thấy Thường Nguyệt xao động và bất an như vậy, Trần Lâm cũng càng thêm đau lòng, hắn chợt khẽ nói:
"Vậy thì hãy cùng sống và yêu nhau thật tốt mãi về sau nhé Thường Nguyệt, đến khi đôi ta không thể yêu nhau thêm được nữa thì thôi."
"Không, sẽ không có cái ngày đó đâu, ta tuyệt đối sẽ yêu ngươi tới vĩnh hằng, sẽ không có ngày mà ta không thể yêu ngươi thêm nữa!"
Thường Nguyệt cơ hồ là nghiến răng để nói ra những lời ấy, đôi mắt ngập nước của nàng giờ đây tràn đầy sự kiên định và nghiêm nghị mà nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm.
Thấy vậy, Trần Lâm liền cảm thấy trái tim của mình chợt loạn nhịp, hắn dường như lại càng yêu cô nàng trước mắt hơn thì phải.
Trong lúc nhất thời cũng không biết phải đáp lại như nào, Trần Lâm chỉ có thể cố gắng mà ôm nàng thật lâu rồi khẽ nói:
"Ừm, ta cũng thế!"