(Cầu đề cử, cầu cmt, cầu thả cảm xúc, nói chung là tác quỳ cầu tất cả các dạng ủng hộ, cảm ơn mọi người rất nhiều ê hê hê hê hê.)

Trở lại trong đại điện sâu trong hang đá, Hồng Nghê sau khi mò mẫn hồi lâu thì cuối cùng cũng cưỡng ép phá xong đống linh văn lằng nhằn cấu thành mạng lưới để duy trì năng lực tự vận hành của nơi này.
"Được rồi, để xem hạch tâm của nơi này là gì nào."

Tự nhủ như thế, Hồng Nghê bắt đầu sử dụng bí thuật để thăm dò tới nơi sâu hơn, đến tận nơi cốt lõi của toàn bộ mạng lưới linh văn khổng lồ này.
Phải mất vài giây để nàng có thể nhìn tới được nơi sâu nhất, tại đó, Hồng Nghê thấy được...
"Một thanh kiếm?"

Trên gương mặt của thiếu nữ chợt xuất hiện vẻ nghi hoặc và mê mang, mặc dù cảnh tượng vừa rồi vô cùng mờ mịt và chóng vánh, nhưng Hồng Nghê tin bản thân tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, đó tuyệt đối là cái bóng của một thanh kiếm.

"Hừm, thú vị thật, hạch tâm của một mạng lưới linh văn dày đặc và phức tạp như này thế mà lại là một thanh kiếm, chậc, ta bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy."

Tự nhủ một câu như thế, Hồng Nghê liền chợt cười nhẹ sau đó liền bắt đầu tiếp tục đào móc sâu hơn vào mạng lưới linh văn của nơi này, nàng muốn hoàn toàn phá giải đống dây nhợ trước mắt để chạm tới thanh kiếm bí ẩn kia.
...



Quay trở lại trên chiến trường, không biết đã hôn mê bao nhiêu lâu, Thường Nguyệt mới một lần nữa khó khăn mở ra mí mắt.

Nàng cố gắng gượng người dậy, nhưng thay vì lập tức đứng lên, Thường Nguyệt liền cảm giác được một cơn đau đớn trải rộng toàn thân chợt phản hồi cùng với đó là sự uể oải vô lực tột cùng khiến cho nàng chỉ có thể một lần nữa ngã người xuống.

"Nếu không được thì không cần cố đâu, hãy nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Trần Lâm nhìn bộ dạng thê thảm của cô vợ trẻ nhà mình lúc này, hắn liền chợt cảm thấy vô cùng nhói lòng liền vội khuyên nhủ nàng.

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền cũng không cậy mạnh mà thản nhiên nằm dài trên mặt đất, nàng bình thản nhìn lấy bầu trời lúc này đã trở lại màu xanh biếc đẹp đẽ.

Nàng cứ thế mà nhìn trời trong chốc lát, tâm tình giờ đây trở nên dị thường bình thản, đầu óc cũng trở nên bay bổng hơn, rồi Thường Nguyệt dường như nghĩ đến gì đó, nàng chợt hỏi.
"Trần Lâm, ta chợt có nghi hoặc thế này?"
"Ngươi không nghĩ ngơi cho khỏe đi mà lại suy nghĩ lung tung thứ gì rồi?"

"Không, phải lung tung, ta là thật nghiêm túc nghi hoặc đấy, ngươi cũng phải nghiêm túc trả lời cho ta."
Thường Nguyệt phồng má nhìn Trần Lâm, thấy vậy, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó liền thuận theo nàng mà nói:
"Được rồi, ngươi nghi hoặc chuyện gì, nói đi."

Thấy Trần Lâm đã nghiêm túc để trả lời câu hỏi của nàng, Thường Nguyệt liền cũng bắt đầu nghiêm mặt, nàng chợt hỏi:
"Rốt cuộc chúng ta sinh ra trên trần đời này vì mục đích gì?"
Nghe vậy, Trần Lâm liền chợt nhíu mày, hắn nghi hoặc:
"Sao ngươi lại hỏi câu này?"

"Không vì gì cả, chỉ là ta chợt hiếu kỳ mà thôi, ngươi cũng không có đáp án sao?"

Nghe vậy Trần Lâm nghiêm túc nhìn Thường Nguyệt một cái, thấy nàng cũng đang nghiêm túc nhìn hắn, Trần Lâm liền biết Thường Nguyệt lúc này cũng phải là ngẫu hứng mà hỏi ra một câu như thế, nàng hẵn là có vướng mắc nào đó trong lòng, vì vậy mà Trần Lâm cũng nghiêm túc mà suy ngẫm một lát nhằm cho ra câu trả lời tốt nhất cho nàng.

"Câu trả lời của ta có lẽ sẽ tương đối tàn nhẫn đấy, ngươi có chắc là muốn nghe chứ?"
"Ừm, chắc chắn, ta rất muốn nghe."
Thường Nguyệt nghiêm túc trả lời.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng chỉ thở dài một tiếng sau đó liền nói:

"Chúng ta sinh ra vì mục đích gì sao? Ta dường như đã từng nghe qua câu trả lời cho câu hỏi này ở kiếp trước rồi, nguyên nhân mà chúng ta sinh ra... đó là để ch.ết."
Nghe xong câu trả lời của Trần Lâm, Thường Nguyệt liền nghi hoặc mà lặp lại câu trả lời của hắn:
"Chúng ta sinh ra là để ch.ết sao?"

"Ừm, đúng rồi đấy, mỗi khi một sinh mệnh được xuất sinh trên đời này, nó liền đã phải đối diện với "cái ch.ết" của mình mỗi khắc mỗi giây trên cõi đời này rồi."

Trần Lâm nói xong, Thường Nguyệt liền chợt trầm mặc vài giây, rồi nàng lại chợt hỏi, trong giọng nói dường như mang theo man mác vẻ đượm buồn:

"Vậy rốt cuộc tại sao chúng ta sinh ra chỉ để ch.ết mà thôi? Liệu điều này thật sự có ý nghĩa sao? Nếu cái ch.ết là kết thúc của mọi sinh mệnh, vậy ý nghĩa của "cuộc sống" rốt cuộc là gì?"

"Ý nghĩa của cuộc sống sao? Đó là khiến cho chúng ta dần quen thuộc với cái ch.ết của mình, để một lúc nào đó khi chúng ta buộc phải đối mặt với cái ch.ết, thì chúng ta đã sẵn sàng để đối mặt với cái ch.ết rồi. Ngươi biết không, ta từng nghe được một câu trả lời rất hay cho một câu hỏi đó là "Tại sao chúng ta lại ngủ?", mặc dù đã không nhớ rõ câu trả lời là của ai nhưng câu trả lời đó dường như vẫn vang vọng bên tai ta đó là "chúng ta ngủ là để tập cho bản thân dần quen với cái ch.ết, để khi cái ch.ết đến, ít nhất mọi thứ sẽ không quá đột ngột.""

Trần Lâm bình tĩnh trả lời, nghe xong, Thường Nguyệt cũng như có điều suy nghĩ, rồi nàng lại trầm mặc suy tư trong giây lát, rồi Thường Nguyệt lại hỏi:
"Nhưng đó cuối cùng vẫn là cái ch.ết mà thôi, người sau khi ch.ết thì mọi thứ liệu có còn ý nghĩa không?"

"Sau cái ch.ết, vạn vật đều như nhau, nhưng trước cái ch.ết, ý nghĩa của mỗi người là khác biệt."
"Khác biệt? Khác biệt như nào?"

"Khác biệt ở chổ cách ngươi đặt ý nghĩa cho cái ch.ết của mình như nào, có người bị cuộc sống dồn tới đường cùng và lựa chọn cái ch.ết để khiến bản thân giải thoát trong sự tuyệt vọng, ý của cuộc đời hắn tràn đầy sự bi quan và khốn cùng, có người thì có quá nhiều thứ không muốn mất đi để rồi khi cái ch.ết sắp tới hắn lại lựa chọn chạy trốn để rồi khi ch.ết đi cuộc đời của hắn vẫn chỉ dành để chạy trốn khỏi cái ch.ết của mình, ý nghĩa của cuộc đời hắn tràn đầy sự sợ hãi và e ngại cái ch.ết để rồi hắn lãng phí toàn bộ phần còn lại của cuộc sống, và cũng có người, dùng cả đời mình để yêu một người khác, để rồi khi ch.ết đi, hắn để lại cho cuộc đời một tình yêu vĩnh cửu để đại diện cho ý nghĩa của hắn."

Nói xong, Trần Lâm chợt cười nhạt mà nhìn Thường Nguyệt.
Cô vợ trẻ trước giờ luôn tùy tiện và vô tư giờ đây nghe xong câu trả lời của Trần Lâm liền cũng chợt ngớ người ra trong giây lát sau đó liền hiếm thấy mà trở nên ngượng ngùng quay mặt đi.

Thường Nguyệt giờ phút này cảm thấy da mặt mình hơi nóng, nhất là khi đối diện với ánh mắt bình thản của Trần Lâm, nàng liền càng ngượng ngùng xấu hổ hơn, hiển nhiên là dù nổi tiếng giáp dày, Thường Nguyệt cũng đỡ không được một chiêu mượn gió bẻ măng này của Trần Lâm.

Sát thương cứ là 9999 sát thương chuẩn.
"E hèm, ngươi nói dài dòng quá, tóm cái váy lại là không quan trọng ngươi ch.ết như thế nào, quan trọng ở chổ ngươi sống như thế nào để mà cái ch.ết của ngươi có ý nghĩa chứ gì?"

Thường Nguyệt ho khan một tiếng để giải tỏa sự ngượng ngùng lúc này, và nàng chợt hỏi tiếp.
"Ừm, hiểu như thế thì cũng không có gì sai đâu."

Trần Lâm khẳng khái gật đầu thừa nhận, nhưng chỉ chờ có vậy, Thường Nguyệt liền chợt đắc ý mà tươi cười một tiếng, nàng chỉ chờ Trần Lâm thừa nhận câu vừa rồi để mà lúc này có thể tiến hành bắt bẻ:

"Không thể không nói câu trả lời của ngươi cũng rất hay, nhưng câu trả lời ấy chỉ phù hợp với kiếp trước của ngươi thôi, ở kiếp này câu trả lời vừa rồi của ngươi liền tràn đầy lổ hỏng bởi ở nơi đây là Tu Tiên Giới, ngươi quên rằng trên đời có thứ gọi là "trường sinh" rồi sao? Nếu đạt được "trường sinh" vậy chẳng phải "chúng ta sinh ra đều chưa chắc phải ch.ết"?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện