"Phốc!!"
Nắm đấm của Thường Nguyệt nhắm thẳng vào đầu đối thủ, nàng dồn toàn lực trong một kích này với mong muốn có thể kết liễu ngay trận đấu này.

Nhưng hiển nhiên đối thủ của nàng cũng không phải dễ chơi khi mà đối phương nhạy bén nhếch đầu đi để tránh né, mặc dù như thế thì nấm đấm của Thường Nguyệt vẫn thành công đấm bể được một bên mắt của đối phương bằng "gợn sóng" dù cho nắm đấm vừa rồi không hoàn toàn trúng đích.

Máu tươi dàn giụa chảy ra kèm theo đó vài mảnh thịt nhãn cầu, cảnh tượng không thể nói là không kinh dị, nhưng dù vậy, cả Thường Nguyệt và đối thủ của nàng cũng chẳng có mảy may phản ứng thái quá nào.
Dã nhân trung niên bỏ mặc cho vết thương đổ máu, đối phương nắm kiếm vung tới.

Từng cơn cuống phong từ tứ phía bắt đầu hội tụ tới xung quanh tựa như muốn hạn chế khả năng di chuyển của Thường Nguyệt.
Thấy được lưỡi kiếm chém tới, không chút do dự, Thường Nguyệt liền lấy ra sợi lông chim lấy được từ nữ điểu nhân kia sau đó liền kích hoạt.
"Rít!!"

Một tiếng chim hót thanh thót vang lên, nhưng hư ảnh yêu thú loài chim cũng không có xuất hiện mà thay vào đó là một đôi cánh chợt ngưng tụ phía sau lưng nàng, thấy vậy, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng Thường Nguyệt vẫn kịp phản ứng, trước khi lưỡi kiếm kịp chém tới, nàng điều động gợn sóng để khiến cho bản thân bay lên.

"Vút!!"
Một tốc độ bay hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nàng, chỉ trong nháy mắt Thường Nguyệt đã bay vút lên cao và kéo dài khoảng cách hơn trăm mét với đối thủ.
"Chậc, cái tốc độ này..."



Thường Nguyệt không biết phải diễn tả ra sao nữa, nàng chỉ có thể nói là quá nhanh, nhanh đến mức chỉ kém một chút nữa thôi là tốc độ này đã vượt qua khả năng phản ứng tối đa của các giác quan của nàng.

Nhưng mà lúc này lúc này cũng không phải là thời điểm để trầm trồ, Thường Nguyệt nhíu mày nhìn đối thủ của mình hay nói đúng hơn là nhìn vào thanh kiếm trên tay đối phương, món vũ khí kia thật sự là một món thần binh lợi khí, không chỉ sắc bén vô cùng mà còn mang theo nhiều khả năng khó chơi như hô mưa gọi gió, thay đổi thiên tượng... vân vân...

Nếu tình hình cứ tiếp tục bất lợi như này thì nàng khó mà chiến thắng được đối phương.
"Phải san lấp chênh lệch giữa hai bên mới được."

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền bắt đầu nhớ lại tất cả những cảm ngộ đã thu thập được từ đầu trận chiến tới giờ, nàng muốn tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân có thể đánh bại đối phương.
"Vù vù vù vù!!!"

Dã nhân sau khi thấy Thường Nguyệt chớp mắt liền bay ra ngoài trăm mét, hắn cũng bị kinh ngạc đôi chút nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, gió lập tức cuồn cuộn quanh người hắn, dã nhân trung niên ngay lập tức liền như một cơn lốc mà lao về phía Thường Nguyệt.

Thấy vậy, Thường Nguyệt ngay lập tức điều chỉnh hơi thở, nàng thả lỏng toàn thân trong giây lát, ánh mắt cũng chợt trở nên thông thấu.
"Tâm tịnh, khí tĩnh, thân bất biến - Tâm động, khí chuyển, thân bất định!"

Dường như nghe thấy phật âm, Thường Nguyệt niệm ra một câu khẩu quyết, sau đấy nàng nhẹ nhấc chân, ngay lập tức toàn thân nàng liền biến mất.
Chớp mắt, Thường Nguyệt chợt xuất hiện ngay trước mắt dã nhân, tay phải nhẹ hóa chưởng và đưa lên.

Dã nhân trung niên bị chuyện bất ngờ trước mắt làm cho giật mình một cái, chỉ là đối phương rất mau liền làm ra phản ứng, lưỡi kiếm trên tay ngay lập tức xé gió vung tới, nhưng tất cả chung quy đều chậm hơn cú nhấc tay của Thường Nguyệt một chút.
"Ầm!!!"

Dã nhân trung niên chợt cảm thấy một luồng cự lực ồ ạt đổ lên thân, như thể hắn đang đối chọi với liên miên sóng biển mãnh liệt dội vào người vậy, không thể ngăn cản một chút nào, dã nhân ngay lập tức liền bị "cuốn trôi", thân thể hắn lấy tốc độ cực nhanh mà bay về sau đến khi đâm sầm vào một sườn núi và để lại một cái lổ hỏng rõ to.

Nhưng Thường Nguyệt cũng không có dự định cứ vậy liền buông tha đối phương, nàng lại nhẹ nhàng nhấc chân bước tới, thân ảnh nàng một lần nữa biến mất và xuất hiện ngay vị trí đối thủ rơi xuống, lại đưa tay tung chưởng, cuồn cuộn "gợn sóng" như liên miên không ngớt mà ập tới, phá hủy và cuốn trôi toàn bộ sườn núi.

Dã nhân chưa kịp phản ứng liền một lần nữa nhận trọng kích, thân thể đối phương mất khống chế mà tiếp tục bay về sau kèm theo đó là vô số đất đá từ ngọn núi hắn vừa đâm trúng.

Dã nhân muốn sử dụng năng lực của thần kiếm trên tay nhưng Thường Nguyệt sao có thể bỏ qua cơ hội này để mà cho hắn có cơ hội phản kích.
Nàng lại một lần nữa nhấc chân, mặc dù lần này động tác chợt có chút khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng sau đó Thường Nguyệt vẫn tiếp tục biến mất.

Lần này, nàng sớm đón đầu mà thuấn thân tới phía sau dã nhân, Thường Nguyệt đưa tay lên, bàn tay nàng chợt chỉ tới, miệng khẽ niệm:
"Tĩnh!!"

Ngay lập tức, thân thể dã nhân cùng đất đá xung quanh đang bị thổi bay với tốc độ cao chợt nhiên liền bị đọng lại giữa không trung, Thường Nguyệt hai tay nâng lên, và từ tốn chấp lại.
Nàng chợt nhớ tới những lời kia của lão tăng nhân mập mạp trước khi triệu hoán gương mặt của phật tổ.

"Phật tại tâm ta... không cần tượng... cũng có thể bái."
Giờ đây cảm nhận được trạng thái chưa từng có trước đây, khi mà trong tâm hoàn toàn tĩnh lặng, Thường Nguyệt mới chợt ngộ ra được chân lý sâu xa trong những câu kia.

"Phật ở trong lòng chúng sinh, người người đều là phật, chỉ cần buông bỏ chấp niệm, thành tâm tìm kiếm, người người đều có thể giác ngộ chánh quả, ai ai cũng có thể thấy phật của riêng mình."
Nội tâm trong vắt như nước, Thường Nguyệt bình thản mà mở ra lòng bàn tay của mình.

Cuồn cuộn "gợn sóng" chợt biển đổi, vô số đất đá xung quanh dã nhân như có linh mà ngay lập tức tụ tập gắn kết lại với nhau, chẳng mấy chốc một bàn tay to lớn thon thả liền được hình thành và nâng lấy dã nhân trên lòng bàn tay.
"Bất tịnh hải - Vô lượng biến!"

Một gợn sóng phân thành hai, hai gợn sóng phân thành bốn, bốn gợn sóng phân thành mười sáu, cứ thế chẳng mấy chốc, toàn bộ thiên địa liền như một mặt biển chân thật khi mà nó tràn đầy "gợn sóng" dập dờn.

Nhưng những "gợn sóng" kia cũng không có vô hạn phân tách, khi đạt tới một con số khổng lồ nào đó, những gợn sóng kia bắt đầu va chạm lẫn nhau và dần dần hấp thụ động lực của nhau.

Dã nhân vốn đang bị trấn áp ngay lập tức liền cảm giác được nguy hiểm to lớn trước mắt khi mà vô số "gợn sóng" xung quanh hắn đang càng lúc càng dữ đội và càng lúc càng nhiều "gợn sóng" đổ dồn về phía hắn.
"Rống!!"

Dã nhân rống lên một tiếng sau đó liền điên cuồng vùng vẫy và phản kháng, nhưng dù có thể nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay khổng lồ kia khi mà giờ đây áp lực đã là quá lớn, liên miên không ngớt "gợn sóng" đổ dồn về một điểm khiến cho chúng dần hợp nhất và hấp thụ động năng của nhau để tạo nên một áp lực to lớn hơn, mật độ "gợn sóng" trong lòng bàn tay cũng càng lúc càng lớn hơn với một tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí lòng bàn tay khổng lồ cũng đã có chút không thể gánh nổi nữa khi mà đã có vài vết nứt xuất hiện.

Thấy vậy, Thường Nguyệt không tham lam, nàng khẽ nắm lại bàn tay, ngay lập tức bàn tay đá cũng chợt nắm chặt lại theo động tác của Thường Nguyệt, dã nhân kia ngay lập tức liền bị nắm chặt vào trong lòng bàn tay và cùng bị nắm còn có vô số "gợn sóng" với mật độ vô cùng kinh khủng kia.
"Ầm!!"

Bàn tay khổng lồ rơi xuống trước đất trước ánh mắt bình thản của Thường Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện