(Cảm ơn mọi người đã đọc truyện và đề cử cho truyện nha ehehehehehe)
Ở sau theo dõi toàn bộ quá trình từ ban đầu chật vật đến khi Thường Nguyệt tưởng tượng ra được "bản thân" trong tương lai khi đã có thể chiến thắng, Trần Lâm giờ đây lại không biết phải nói gì bây giờ.

Vốn dĩ hắn nên mở miệng chúc mừng cho chiến thắng của nàng mới đúng, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ kia, Trần Lâm lại không cách nào mở miệng được.

Thường Nguyệt lúc này cũng chợt quay người lại, ánh mắt nàng vô cùng thanh tịnh, phong thái để lộ một cổ cảm giác ung dung từ tốn tựa như một người đã hoàn toàn nhìn thấu hồng trần muôn màu và giờ đây đã không có thứ gì có thể khiến nàng xao động nữa cả.

Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt có chút đượm buồn của Trần Lâm, trong con ngươi vô cùng thanh tịnh của Thường Nguyệt chợt nổi lên một vài tia dị sắc.
"Trần Lâm, ngươi... không thích dáng vẻ này của ta sao?"
Thường Nguyệt bình thản hỏi một câu sau đấy liền lâm vào trầm mặc.

Nghe vậy, Trần Lâm cũng muốn mở miệng phủ nhận, chỉ là lời vừa lên tới miệng liền bị nghẹn lại, hắn cũng chợt trầm mặc trong giây lát.
Bầu không khí trở nên im lặng trong vài giây, Trần Lâm mới thở dài một hơi sau đó lựa chọn nói thật:

"Trái tim Trần Lâm ta trước giờ luôn hoàn toàn dành cho Tô Thường Nguyệt, dù cho ngươi có trong trạng thái hay hình hài gì đi chăng nữa ta vẫn sẽ luôn yêu ngươi, chỉ là có lẽ ta đã quen với cô vợ trẻ luôn hiếu động, bốc đồng, và hành động tùy tiện dựa theo cảm xúc kia, vì thế nên hiện tại ta có chút không quen với dáng vẻ lúc này của ngươi, chỉ là dù vậy thì tình cảm của ta vẫn như thế, chưa bao giờ thay đổi, chỉ mong ngươi có thể cho ta một chút thời gian để quen thuộc với trạng thái này của ngươi liền được."



Nghe vậy, Thường Nguyệt vẫn bình thản nhìn lấy Trần Lâm, hai mắt nàng hoàn toàn trong vắt như nước tựa như có thể nhìn thấu mọi tâm can của hắn, dù vậy Trần Lâm cũng vẫn bình tĩnh đối mắt với nàng bởi những lời vừa rồi hoàn toàn là nội tâm chân thật của hắn, hắn hoàn toàn không có gì để mà lo lắng hay chột dạ cả.

Dường như cũng thấy được điều đó, Thường Nguyệt cũng chợt cười nhưng lời nói ra sau đó của nàng lại khiến Trần Lâm chợt sửng sờ:
"Ngươi không cần phải cố gắng ép bản thân phải tiếp nhận ta trong trạng thái thế này đâu."

Nghe vậy, Trần Lâm kém chút hết cả hồn tưởng Thường Nguyệt định làm chuyện gì đó điên rồ, nhưng động tác sau đó của Thường Nguyệt lại khiến hắn chợt ngỡ ngàng.

Chỉ thấy loại khí chất siêu phàm thoát tục kia trên người Thường Nguyệt đang nhanh chóng rút đi, cặp mắt nàng cũng từ từ có thần trở lại, chẳng mấy chốc dáng vẻ quen thuộc của cô vợ trẻ đã trở lại.

Thấy vậy Trần Lâm liền chợt mỉm cười, nhưng không đợi hắn kịp lên tiếng, Thường Nguyệt liền chợt khụy người xuống, sau đó.
"Ọe!!!!"
"..."
Nhìn Thường Nguyệt đột nhiên nôn mửa bất thình lình, Trần Lâm cũng không hiết hiện tại nên phản ứng thế nào bây giờ.

"Con mẹ nó... huệ!!... đếch bao giờ... huệ... ta vào trạng thái ma quỷ đó nữa... huệ!!!!"
Vừa mắng chửi vừa gọi người mang tên "Huệ", mãi đến một phút sau, Thường Nguyệt mới cảm thấy đỡ một chút, dù vậy gương mặt nàng vẫn vừa xanh vừa vàng, trạng thái hiển nhiên là không tốt một chút nào.

"Chào mừng ngươi trở lại."
Trần Lâm cười chúc mừng.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng cố rặn ra gương mặt tươi cười mà đáp:
"Ừm, ta trở lại rồi đây."
Thấy nàng đã ổn hơn một chút rồi, Trần Lâm liền bắt đầu hỏi thăm:

"Trạng thái vừa rồi của ngươi là thế nào vậy? Và tại sao nhìn ngươi không giống như dễ chịu lắm sau khi dùng thì phải."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền thở dài sau đó xụ mặt đáp:

"Ài, thật sự là bị chính mình cho hố ch.ết rồi, ta cứ tưởng bản thân của tương lai trong tưởng tượng dù có ra sao thì cũng sẽ phù hợp với ta chứ, nhưng mẹ nó khi tái hiện xong "gợn sóng" trong tưởng tượng ta mới hiểu, con mẹ nó trải nghiệm khác biệt tạo sẽ tạo nên con người khác biệt, "ta" trong trạng thái kia ít nhất đã tụ tập võ học phật đạo cũng mấy chục gần trăm năm rồi, đầu óc cũng sắp luyện ra vấn đề tới nơi."

Nghe xong Thường Nguyệt giải thích, Trần Lâm cũng sờ cằm suy tư trong giây lát sau đó liền nói:

"Vậy khả năng mô phỏng "gợn sóng" này của ngươi e là không nên cưỡng ép sử dụng đối với các hình mẫu quá xa lạ, cũng may đó vẫn là ngươi, nếu đổi lại là mô phỏng "gợn sóng" của người khác mà không có đủ tình báo chi tiết thì tác dụng phụ càng lớn hơn nữa, thậm chí có thể dẫn đến tình huống bài xích và phân luồng ý thức cũng nên."

"Ừm, này xem như là bài học đi, không mô phỏng hình mẫu bị thiếu dữ kiện, không mô phỏng hình mẫu quá xa vời so với hiện tại."

Thường Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương để giảm bớt cơn khó chịu hiện tại, nếu nói lần mô phỏng đầu tiên để đấu với tên người gấu kia, nàng cảm giác vô cùng phù hợp và thích thú với trạng thái khi ấy của bản thân trong tương lai thì hiện tại Thường Nguyệt cảm giác bản thân hoàn toàn bài xích và chán ghét đối với trạng thái vừa rồi.

"Cực kỳ nhàm chán."
Đó là tất cả những gì nàng có thể đưa ra để đánh giá trạng thái vừa rồi, vô cùng nhàm chán, nhàm chán đến mức khiến nàng muốn nôn.
"Ài, ít nhất thì ta cũng chiến thắng rồi nhở, hê hê hê."
Thường Nguyệt cố tỏ ra là mình ổn để tránh cho Trần Lâm lo lắng.

Chỉ là Trần Lâm nghe xong, hắn lại nhìn lên bầu trời một lát sau đó liền nhíu mày nói:
"Ngươi có cảm giác thiên tượng đang dần xấu đi giống ta không Thường Nguyệt, mây đen dường như càng lúc càng dày hơn thì phải."

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng ngẫng đầu lên nhìn thử, đập vào mắt nàng là nguyên một mảng mây đen rộng lớn dày đặc che kín hoàn toàn bầu trời, chỉ có le lói vài tia sáng xuyên qua giữa các kẻ hở nhỏ của tầng mây đen kia để chiếu rọi xuống mặt đất, nhưng dù vậy cũng không thể hoàn toàn xua tan đi vẽ âm u đang ngày càng trầm trọng của thiên địa vào lúc này.

"Cái này, hẵn là không phải là tên kia còn sống và chuẩn bị có phase hai đâu nhỉ? Dù sao tuyệt chiêu vừa rồi của ta cũng không phải trò đùa đâu."

Chỉ có bản thân là người ngộ ra một chiêu vừa rồi, Thường Nguyệt mới hiểu được một đòn vừa rồi mạnh mẽ tới nhường nào, bằng cách liên tục nhân "gợn sóng" tới một con số kinh thiên động địa sau đó đảo chiều khiến cho vô số "gợn sóng" ấy quy hợp lại một điểm, sức sát thương của một chiêu vừa rồi có thể xem như là cái ghế vì đó là chuyện không phải bàn.

Đó cơ hồ là thao tác đỉnh cao nhất của kỹ thuật thuộc trường phái thứ nhất, trường phái thao khống trạng thái của "gợn sóng".
Dù cho có đem ra ngoài đời thực thì Thường Nguyệt cũng cảm thấy dù là "Nguyên Anh" nếu không thoát đi kịp lúc thì cũng đỡ không nổi.

Vì vậy mà nàng cũng không quá bi quan rằng để suy đoán tên dã nhân kia còn sống.
Chỉ là cuộc đời này đôi lúc luôn tràn đầy bất ngờ và ngoài ý muốn.

Ngay lúc Thường Nguyệt không quá tin rằng đối thủ còn sống thì đột nhiên, một tiếng long ngâm thấu trời, vang vọng khắp thiên địa chợt nổi lên:
"Rống!!"

Ngay lập tức cuồn cuộn cuồng phong hội tụ tới bàn tay đá đã nắm chặt dã nhân trong tay, chẳng mấy chốc, một vòi rồng nối liền bầu trời và mặt đất đã xuất hiện.
Đứng trước áp lực gió kinh khủng kia, Thường Nguyệt cũng không thể không cố gắng bám trụ vào mặt đất để không bị cuốn bay đi.

"Ầm ầm ầm!!"
Cuồng phong tứ ngược, giữa tầng mây đen dày đặc, một tia thiểm điện vắt ngang bầu trời và chợt đánh xuống, xuyên thẳng qua tâm vòi rồng và đánh vào bàn tay đá đang trấn áp dã nhân.
"Rống!!!"

Lại một tiếng long ngâm nữa vang lên, nhưng lần này, cùng xuất hiện là một thân ảnh khổng lồ từ từ trồi dậy, một con rồng thật sự bằng xương bằng thịt đang lơ lửng trên bầu trời, đôi mắt đỏ tươi của nó trực diện lấy ánh mắt vô cùng nghiêm nghị và tràn đầy chiến ý của Thường Nguyệt.

Phase 2 của trận đấu này chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện