"Ò é ò é ò é!"
Đầu óc mơ hồ, Thường Nguyệt chợt nghe thấy bên tai không ngừng vang lên một âm thanh chói tai kì quái.

Chỉ là mặc dù cảm thấy rất chói tai nhưng nàng lúc này đang vô cùng suy nhược và mệt mỏi vì vậy mà Thường Nguyệt chỉ có thể cố mà bỏ ngoài tai âm thanh khó chịu kia để mà thiếp đi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ý thức của Thường Nguyệt một lần nữa thanh tỉnh trở lại, cơn đau đầu cũng vơi bớt phần nào, Thường Nguyệt cảm giác bản thân đã có thể tỉnh lại rồi.

Chỉ là lúc này còn chưa đợi nàng mở mắt, Thường Nguyệt liền nghe thấy bên cạnh đang có hai người đang cãi vã về vụ gì đó.
"Mời bà Lan đây bình tĩnh lại một chút ạ, bà cứ to tiếng như thế sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác mất."

"Bình tĩnh? Bác sĩ bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh đây? Đó là con gái ruột duy nhất của tôi đấy, cầu xin bác sĩ, bao nhiều tiền cũng được, làm ơn mau cứu lấy con gái tôi đi, làm ơn đấy bác sĩ à, nó còn trẻ còn cả một tương lai tươi sáng phía trước, làm sao có thể lập tức liền mất đi tất cả được!"

"Ài, tôi rất tiếc, nhưng vùng đầu của con gái của bà hiện tại bị chấn thương vô cùng nghiêm trọng, tiên lượng vô cùng kém, sợ là đời này khó mà tỉnh lại được nửa rồi, xin nén đau thương và mang cháu về nhà để chăm nom những ngày cuối cùng."
"Sao có thể..."



Thường Nguyệt khó khăn mở mắt ra, nàng lờ mờ thấy được hai bóng người một nam một nữ đang đứng bên cạnh mình, nếu nàng đoán không sai thì cuộc hội thoại vừa rồi dường như là của hai người này.

Lại nhìn thấy gương mặt của nữ nhân trung niên kia, sắc mặt của đối phương lúc này vô cùng nhợt nhạt và thẩn thờ tựa như không thể chấp nhận sự thật được.

Thấy vậy Thường Nguyệt không khỏi chép miệng một tiếng, nàng đoán người này có vẻ là một vị mẫu thân có con gái gặp phải tai nạn nghiệm trọng và khó mà có thể điều trị được, không thể không nói là rất tội nghiệp.

Chỉ là việc này dường như cũng không liên quan đến nàng vì vậy mà chẳng mấy chốc Thường Nguyệt liền bỏ qua và ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Thấy cảnh tượng nơi này vừa xa lạ nhưng lại vừa quen thuộc như thế, Thường Nguyệt không khỏi lại tắc lưỡi một cái:

"Nơi này nhìn có chút giống cảnh tượng phòng bệnh trong bệnh viện có trong ký ức của Trần Lâm thì phải, đây là ảo cảnh gây dựng nên bởi ký ức của người trúng chiêu sao?"
Thường Nguyệt nghi hoặc nên tự lẩm bẩm một chút.

Chỉ là sau đó nàng liền chợt cảm thấy cổ họng hơi khô, vì vậy mà Thường Nguyệt liền quyết định ngồi dậy và định đi tìm nước uống.
"Hởm, thứ gì thế này?"

Vừa muốn xuống giường, Thường Nguyệt liền chợt cảm thấy bàn tay vướng vướng thứ gì đó, nàng nhìn lại thì thấy được đang có một sợi dây có gắn kim đang đâm vào cánh tay mình.
Ngắm nghía vài giây, Thường Nguyệt liền kéo ống tiêm ra sau đó liền bước xuống giường để đi tìm nước.

"Xìn bà hãy tĩnh, việc đã đến nước này rồi thì đau buồn cũng..."
Bác sĩ đang cố trấn an người phụ nữ trước mắt thì chợt nhiên ông như nhìn thấy gì đó, vẻ mặt đã có tuổi của bác sĩ chợt trở nên cứng đờ trong giây lát sau đấy ông liền trừng to mắt tựa như không thể tin được.

Nữ nhân trung niên được bác sĩ xưng là bà Lan giờ đây mặc dù vẫn còn rất đau khổ khi nghe tin mất con, nhưng khi thấy phản ứng khác thường của bác sĩ, bà Lan cũng có chút nghi hoặc mà xoay đầu nhìn lại, sau đấy vẻ mặt của bà cũng chợt cứng đờ.
"Ực ực ực... phù, cảm giác tốt hơn rồi đấy."

Nốc hết một bình nước, Thường Nguyệt sảng khoái hà hơi một tiếng, cảm giác thân thể khô kiệt và suy yếu cũng vơi bớt được đi phần nào.
Xoay người định trở lại giường của mình, Thường Nguyệt chợt nghi hoặc nhìn bác sĩ và nữ nhân trung niên kia giờ đây cũng đang ngơ ngác nhìn nàng.

Tưởng là trên mặt mình có gì, Thường Nguyệt lau lau mặt mình, nhưng cũng không có cảm thấy được vật gì lạ thường, ngay khi Thường Nguyệt muốn mở miệng hỏi, nữ nhân trung niên kia liền chợt lớn tiếng hô thất thanh:
"Nguyệt!!!"
...

Đột ngột bị một đám người mặc áo blouse trắng vây quanh sau đấy liền bị lôi đi tới các căn phòng kỳ lạ với đủ thứ thiết bị kỳ lạ để kiểm tr.a tình trạng sức khỏe hiện tại.

Phải mấy tiếng sau, Thường Nguyệt mới một lần nữa được ngã lưng trên giường, sắc mặt nàng tràn đầy uể oải và mệt mỏi, mặc dù đi làm những cuộc kiểm tr.a kia cũng không phí sức quá nhiều nhưng quá trình lại rất phức tạp và quá phiền khiến cho Thường Nguyệt cảm thấy nhức nhức cái đầu vô cùng.

"Quái, thật quá kì quái, rõ ràng trước đó không phải như thế này."
Ngồi bên giường bệnh, bác sĩ so sánh hai bản kết quả kiểm tra, trên gương mặt già nua chợt biểu hiện vẻ mặt vô cùng khó hiểu tựa như thấy ma vậy.

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không mấy để ý, nhưng người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh và luôn nắm chặt bàn tay của nàng thì lại không nghĩ như vậy.
"Thế nào bác sĩ, tình trạng cháu nó có tốt hơn chứ?"
"Ờ thì, tốt hơn thì có tốt hơn rồi đấy, nhưng mà..."
"Nhưng mà sao chứ?"

"Nhưng mà tốc độ tốt hơn này dường như hơi quá mức, sóng điện não lúc này cũng vô cùng ổn định hoàn toàn khác xa so với bản kết quả trước đó vài tiếng, sự thay đổi đột ngột một trăm tám mươi độ này có hơi..."

Bác sĩ không biết phải nói sao, thần sắc của ông vô cùng phức tạp mà nhìn Thường Nguyệt, thấy vậy Thường Nguyệt cũng chỉ biết cười trừ một tiếng.

"Ài tốt tốt tốt, quả nhiên là ông trời phù hộ họ Tô chúng ta, con khỏe lại được thì quá tốt rồi, Nguyệt, con đừng lo, vụ này mẹ quyết sẽ làm cho đến cùng, hung thủ gây ra chuyện này chắc chắn phải trả giá đắt."
"Hờ, vậy sao..."

Thường Nguyệt không biết phải nói gì bây giờ, vì vậy nên nàng chỉ có thể lộ ra nét mặt khó xử.
Dường như thấy được vẽ lạ lẫm trong đôi mắt con gái của mình, bà Lan chợt lo lắng cầm tay nàng rồi hỏi:

"Nguyệt, trí nhớ con còn tốt chứ, còn nhớ rõ vụ tai nạn hôm qua, chiếc xe gây tai nạn màu gì con còn nhớ không?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt chỉ có thể trầm mặc trong giây lát sau đó liền ấp úng đáp:

"Không nhớ rõ lắm, mà không chỉ những chuyện đó, thật ra ta hiện tại không nhớ gì cả, các người có thể giảng sơ lược qua những gì đã diễn ra không?"
Nghe vậy, đến phiên bác sĩ và bà Lan trầm mặc.
...

Sau khi lại trải qua thêm một đợt kiểm tr.a IQ và kiểm tr.a trí nhớ, Thường Nguyệt liền được bệnh viện duyệt để sớm xuất viện.
Ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô đen, Thường Nguyệt đầy thú vị mà đánh giá đồ vật vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc này.

Ở một bên, bà Lan thấy con gái mình ngắm nhìn mọi thứ xung quanh tựa như một đứa trẻ đang khám phá đồ vật xa lạ mà nó chưa từng thấy vậy, bà Lan liền chợt cảm thấy lòng quặng đâu, bà năm lấy bàn tay của Thường Nguyệt, trong lòng tự an ủi bản thân:

"Không sao không sao, cũng chỉ là mất trí nhớ mà thôi, mặt nhận thức cũng không có gặp vấn đề, kết quả thế này thì đã tốt hơn nhiều so với cuộc sống thực vất rồi."
Nghĩ vậy, bà Lan liền nắm lấy bàn tay con gái mình sau đó liền nhịn không được mà chợt thở dài:

"Ài, con gái tội nghiệp của mẹ, rốt cuộc là tên súc sinh thất đức nào lại gây ra chuyện kinh khủng này kia chứ, nếu bị tìm ra ta chắc chắn sẽ khiến hắn ngồi tù rục xương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện