"Đùa, ta phải đánh với một con rồng thật à?"
Thường Nguyệt thấy được hư ảnh của một con hung thú thân dài uốn lượn như rắn, đầu sói, sừng hưu, mắt ưng, bộ dáng vô cùng thần thánh và uy nghiêm, thân thể nó từ từ nhô ra khỏi sơn mạch và vắt ngang cả bầu trời, mặc dù kiến thức về thượng cổ yêu thú tương đối hạn hẹp, Thường Nguyệt cũng từng nghe qua về đặc điểm của loại chân long trong truyền thuyết, và hư ảnh trước mắt nàng hoàn toàn trùng hợp với hình tượng chân long được khắc họa trong điển tịch cổ.
"Nhìn màu sắc của lớp vảy và thiên tượng chợt biến đổi đột ngột như thế này, đây rất có thể là "Thanh Long", một trong các chủng rồng tương đối nỗi danh."
"Long tộc mà cũng chia thành các chủng tộc nhỏ lẻ nữa á?"
"Ừm, nhiều lắm, trừ "Thanh Long" còn có năm loại rồng đại diện cho Ngũ Hành như "Hỏa Long", "Thủy Long"... ngoài ra thì còn có "Âm Dương", "Huyền Hoàng", "Càn Khôn" các thứ, nói chung ngươi bốc đại một đại một tên một khái niệm nào đấy trong tu tiên giới sau đó thêm chữ Long vào thì đó liền là tên một loại rồng từng xuất hiện trong quá khứ.
"Đệch, nhiều vậy á?"
"Ờm, dù sao long tộc nổi tiếng bản tính ɖâʍ tà thường giao cấu với nhiều chủng tộc khác vì vậy mà số lượng chủng loại cũng nhiều."
"Thú vị thật, thế "Thanh Long" so với các chủng rồng khác thì thế nào?"
Thường Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Trần Lâm đầy hứng thú mà ngắm nhìn hư ảnh trên bầu trời sau đó liền bình tĩnh đáp:
"Kim Long mạnh nhất, Chúc Long mạnh nhì, Thanh Long đứng thứ ba."
Vừa nghe vừa nhìn hư ảnh trên trời càng lúc càng ngưng tụ, Thường Nguyệt trong lòng ngỗn ngang rất nhiều lời hay ý đẹp nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể nói ra được một chữ:
"Đệt."
"Rống!"
Lại một tiếng rống kinh thiên vang lên, hư ảnh Thanh Long dần dân ngưng tụ hoàn tất, sau đó nó liền chuyển người lao thẳng xuống mặt đất.
Cuồng phong lúc này như nổi điên mà tứ ngược khắp nơi nhấc lên khói bụi mù mịt khiến cho Thường Nguyệt không thể không nâng tay che mắt.
Đợi một lần nữa mở mắt ra, hư ảnh "Thanh Long" đã không thấy nữa, nhưng thiên tượng dị thường trên bầu trời thì vẫn còn đó, chỉ là Thường Nguyệt lúc này đã không có tinh lực để tâm, nàng nghiêm mặt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt bởi nơi đó không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam nhân trung niên đang đứng đó.
Chỉ thấy đối phương sở hữu một thân hình tương đối vạm vỡ, làn da màu đồng cổ, eo quấn da thú, khắp người là vô số hình xăm cổ quái tối nghĩa ghép lại thành hình thù một chiếc đầu rồng như đang quấn quanh thân.
Nhưng thứ chân chính làm cho Thường Nguyệt phải chú ý không thể rời mắt đó là binh khí đối phương đang nắm trên tay.
Đó là một thanh trường kiếm kỳ quái khi mà lưỡi kiếm tựa như do vô số mảnh vảy ghép lại mà thành, chuôi kiếm là một nhúm lông trắng giường vô cùng thần dị khi mà gió xung quanh không tự giác liền bị hội tụ xung quanh nó, hộ thủ của thanh kiếm cũng kỳ dị không kém khi mà trên hộ thủ được đính lên một viên ngọc... không, đúng hơn là một con mắt tựa như mắt ưng mới đúng, và còn mắt ấy dường như còn sống vì Thường Nguyệt dường như vừa thấy nó chớp một cái sau đó con ngươi màu xanh lục kia liền nhìn chằm chằm nàng.
"Không lẫn đi đâu được, đó là con ngươi của đầu Thanh Long kia, mẹ nó tên nào bá đạo như vậy đem một con rồng còn sống nhăn để đi đúc kiếm?"
Thường Nguyệt chửi bậy, mặc dù không biết ngoan nhân kia là ai, và liệu có phải là kẻ trước mắt hay không, nhưng Thường Nguyệt cũng phải thừa nhận bản thân thực sự bị choáng ngợp bởi hành động bá đạo như vậy.
Chỉ tiếc là sau đó nàng đã không có cơ hội tiếp tục ngắm nhìn kỹ lưỡng thanh kiếm kia bởi nam nhân trung niên trước mắt đã bắt đầu động.
Đối phương lướt tới như gió và vung trảm, ngay lập tức Thường Nguyệt liền cảm nhận được công kích đến từ tứ phía mà không chỉ giới hạn ở mỗi phương hướng mà lưỡi kiếm của đối phương chém tới.
Nhíu mày một cái, Thường Nguyệt dậm chân, đất đá xung quanh ngay lập tức liên như nhận lệnh mà chợt nhô lên và hình thành một vỏ bọc ba trăm sáu mươi độ không ch.ết cho nàng.
"Ầm ầm ầm ầm!!"
Vô số đao gió trảm liên tục vào vỏ bọc, chẳng mấy chốc, lớp lá chắn của Thường Nguyệt liền bị gọt sạch, thân hình nàng ngay lập tức bạo lộ ra dưới lưỡi kiếm xanh lục đang chém tới.
"Hừ, Nộ Hải!"
Sử dụng vỏ bộc kia mặc dù không thể tranh thủ đủ ba giây để tụ lực tối đa, nhưng nhiêu đó thời gian cũng miễn cưỡng đủ để nàng có thể phát huy ra một nửa uy lực của "Nộ Hải".
Cuồn cuộn "gợn sóng" như bạo động và ồ ạt lan tràn về phía nam nhân trung niên, lưỡi kiếm va chạm với "gợn sóng" cuồng bạo như sóng thần của "Nộ Hải", ngay lập tức một luồng xung kích liền bộc phát.
Chỉ là thế cục giằng co cũng không kéo dài quá lâu, "gợn sóng" của Thường Nguyệt liền thất thế và sau đó liền bị chém xuyên.
Trước đó một khoảnh khắc, cảm nhận được bản năng báo động đang nhảy liên hồi, Thường Nguyệt liền sớm chuyển trạng thái của "gợn sóng" sang trường phái thứ hai và khống chế đất đá dưới chân nâng mình bay lên, nhờ vậy mà nàng mới miễn cưỡng thoát được một đòn trảm của đối phương.
"Vút!"
Lưỡi kiếm xét qua không gian, một dải kiếm khí liền như một đạo tơ lụa mượt mà khẽ thoáng qua không gian, ngay lập tức, tất cả ngọn núi nhỏ xung quanh đó đều bị cắt xuyên và sau đó ầm ầm đổ xuống.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng không khỏi trố mắt mà nhìn, phạm vi của một đòn vừa rồi dường như cũng quá rộng đi, bán kính cơ hồ là cả cây số, này nếu không biết bay thì làm sao mà né.
Sắc mặt Thường Nguyệt càng thêm trầm trọng, sau gáy nàng giờ đây đã có chút mồ hôi thấm ra, Thường Nguyệt khống chế "gợn sóng" để khiến bản thân bay cao lên nhằm tránh cho đối thủ lại dùng một đòn chém với phạm vi siêu dài vừa rồi để công kích.
Thường Nguyệt vốn định chiến lược đánh xa để tiêu hao thể lực của đối phương bởi nàng không tin đối phương có thể không hạn chế sử dụng năng lực mạnh mẽ của thanh kiếm kia, chỉ là ngay sau đó Thường Nguyệt liền tắt đi ý niệm này bởi dã nhân trung niên kia khi thấy Thường Nguyệt bay lên, đối phương liền bình tĩnh khom người sau đó liền bật nhảy, thân thể liền như lưu tinh mà phóng tới.
Thường Nguyệt lách người tránh né, chỉ là tốc độ của đối thủ quá nhanh, đồng thời tại trong không trung đối phương càng như cá gặp nước, di động vô cùng linh hoạt, tựa như đang có gió trợ lực cho đối phương vậy, thoáng cái liền bắt kịp Thường Nguyệt sau đó hắn liền vung kiếm.
Thấy vậy, Thường Nguyệt không khỏi thầm mắng một tiếng "Hỏng bét" sau đấy liền không chút do dự dùng "gợn sóng" để kích hoạt mảnh xương trong túi.
Ngay lập tức, khi dã nhân trung niên vừa định vung kiếm, một hư ảnh "Liệt Địa Bạo Hùng" liền xuất hiện trước người Thường Nguyệt đồng thời vung ra tay gấu.
"Gào!!"
"Liệt Địa Bạo Hùng" gào thảm một tiếng, thân thể của nó liền bị kiếm khí chém thành hai nửa sau đó liền vỡ vụn và tan biến.
Nhưng sự hi sinh của nó cũng không hoàn toàn là vô ích khi mà một cú tát vừa rồi thành công đánh trúng dã nhân trung niên khiến cho đối phương bị đánh bay một khoảng kém chút liền trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Bị một cú tát thẳng vào đầu của "Liệt Địa Bạo Hùng", dã nhân trung niên cũng bị choáng váng trong giây lát, nhưng đối phương hiển nhiên cũng không phải hạng tầm thường khi mà có thể nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Chỉ là dã nhân trung niên không phải hạng tầm thường thì Thường Nguyệt cũng đồng dạng không phải hạng xoàng xĩnh, mặc dù biết được chênh lệch thực lực của cả hai vô cùng lớn, nhưng khi thấy "Liệt Địa Bạo Hùng" thành công mở ra một khoảng trống, Thường Nguyệt liền không chút do dự mà quay đầu phóng tới để phản kích, nửa giây choáng váng của đối phương vừa hay đủ để nàng thành công áp sát được đối phương khi mà khoảng cách của cả hai giờ đây đã không tới hai mét.