"Lại một chiến thắng ngoạn mục cho thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời nhất tu tiên giới, Tô Thường Nguyệt, hahaha."
Thường Nguyệt đắc ý cười vang, thấy vậy, Trần Lâm không khỏi liếc mắt một cái sau đấy liền nói:
"Nếu ngươi có quên thì để ta nhắc cho ngươi nhớ, ngươi hiện tại đã 25 rồi đấy."

"Ừm, và ta thì vẫn là người xinh đẹp tuyệt với nhất cái cõi tu tiên giới này."
"..."
Đùa giỡn một chút, Thường Nguyệt liền tiến lại vị trí thi thể của nữ điểu nhân người mà vài giây trước đã hóa thành vô số bụi vàng và tan biến đi.

Nhìn nơi đó chỉ còn lại một cọng lông chim màu trắng tinh, ngoài ra liền không có thứ gì khác, Thường Nguyệt liền cuối người nhặc lông chim lên rồi bắt đầu đánh giá.

"Phía trên có vết tích của linh văn đang như ẩn như hiện, mặc dù không thể chắc chắn rằng những linh văn kia là gì nhưng có thể suy đoán thứ này hẵn là cũng có tác dụng giống đoạn xương kia."
Trần Lâm ở một bên cho ra phân tích.

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chợt hứng thú không biết thứ này khi kích hoạt sẽ có hiệu quả như thế nào.

Nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, nàng cũng biết được những vật phẩm này dường như có giới hạn số lần, nên mặc dù vô cùng ngứa ngáy muốn thử, Thường Nguyệt vẫn đem sợi lông trên tay cất đi sau đó ngồi xuống xếp bằng và bắt đầu vận dụng "gợn sóng" để trị liệu ngoại thương và nội thương trong trận đấu vừa rồi.



Mặc dù nếu xét về độ căng thẳng thì trận đấu với nữ điểu nhân theo nàng thì có phần dễ hơn một chút khi so với trận đấu của dã nhân có thể hóa gấu kia, nhưng dù vậy nàng cũng không dễ dàng để giành chiến thắng được bởi đối thủ lần này thế mà biết bay, mặc dù cũng nhờ vậy mà sau đó nàng cũng học được cách bay đặc biệt của riêng mình nhưng nhìn chung thì sau đó nàng vẫn trải qua vài khó khăn trắc trở khác nữa mới có thể đánh bại được đối phương.

Chỉ là khó khăn là thế, nhưng thu hoạch cũng rất không tệ, đầu tiên là cảm ngộ về kỹ thuật mô phỏng "gợn sóng" của nàng càng sâu hơn một tầng, đã có thể thử mô phỏng "gợn sóng" của người khác để từ đó sao chép một vài năng lực của đối phương, điều kiện là nàng buộc phải nhớ kỹ "gợn sóng" đặc hữu của đối phương.

Bằng vào kỹ thuật này, nàng lại học thêm được khả năng điều chỉnh "tần số" của "gợn sóng" ở mức tinh vi để qua đó khiến cho "gợn sóng" của bản thân được đồng điệu với "gợn sóng" của vật thể vô tri, từ đó khiến cho chúng có thể tạm thời di động theo ý muốn của nàng.

Vậy là kể từ khi tiếp xúc với "gợn sóng" tới giờ, nàng đã học được ba trường phái chính để sử dụng "gợn sóng".

Trường phái đầu tiên, cũng là trường phái thô sơ và cơ bản nhất đó là điều chỉnh trạng thái của "gợn sóng", khiến nó trở nên xao động mạnh nhất có thể để từ đó tạo ra xung lực mạnh mẽ tựa như sóng thần ngoại đại dương, Thường Nguyệt gọi chiêu thức đặc hữu của trường phái này là "Nộ Hải".

Trường phái thứ hai, điều khiển "tần số" của "gợn sóng" để từ đó gây ra hiện tượng "cộng hưởng" với các vật thể khác và khiến chúng tạm thời cũng sở hữu "gợn sóng" đặc hữu của sinh mệnh, hiện tại nàng còn chưa có quá nhiều cảm ngộ trong trường phái này nên tạm thời chưa học được chiêu thức đặc biệt nào.

Trường phái thứ ba, mô phỏng "gợn sóng" của sinh vật khác, từ đó tạm thời đạt được một vài khả năng của mục tiêu bị mô phỏng, đây là một trường phái theo Thường Nguyệt là rất tiềm năng, mặc dù vẫn tồn tại một vài rủi ro và bất cập nhỏ nhưng nhiêu đó cũng không đủ để che lấp được tiềm năng to lớn của trường phái này, chỉ là giống như trường phái thứ hai, nàng hiện tại còn chỉ mới ở giai đoạn nhập môn, để sử dụng kỹ thuật mô phỏng "gợn sóng" này thì còn gặp quá nhiều hạn chế, và không nói đến các hạn chế về yêu cầu đã biết khi thi triển, qua hai lần sử dụng kỹ thuật mô phỏng này, Thường Nguyệt còn phát hiện ra một hạn chế khác đó là kỹ thuật này không thể mô phỏng lại những năng lực vượt qua phạm trù của "Võ Đạo", như lúc nàng mô phỏng hình mẫu của bản thân trong tương lai, mặc dù tạm thời có được lực lượng và tốc độ ưu việt nhưng bản thân lại không cách nào thi triển ra được các thủ đoạn trong "Tiên Đạo" như lợi dụng pháp lực để gia công vào công kích nhằm khiến cho công kích mạnh mẽ hơn.

"Cũng không biết đó là vì đặc tính chèn ép "Tiên Đạo" của nơi này hay là dù ra thực tế thì cũng vẫn vậy nữa."

Thường Nguyệt tự hỏi, chỉ là nàng biết hiện tại bản thân nếu còn ở nơi này liền khó mà tìm ra đáp án được vì vậy mà Thường Nguyệt cũng không quá phân vân với chuyện này và tiếp tục cố gắng hồi phục lại nhanh nhất để chuẩn bị cho đối thủ tiếp theo.

Quà trình này không mất quá lâu bởi khi biết thêm được nhiều trường phái vận dụng "gợn sóng" trong võ đạo, khả năng thao túng "gợn sóng" của nàng đã càng lúc càng thuần thục hơn rất nhiều rồi, vì vậy mà năng lực trị thương của "gợn sóng" cũng được nàng phát huy càng ngày càng tốt khiến cho thời gian hồi phục của nàng bị rút ngắn còn một nửa so với những lần trước, mặc dù trong này cũng có một phần nguyên nhân là trận đấu vừa rồi còn chưa đủ đô để khiến nàng bị thương quá nặng.

Sau khi hồi phục xong, Thường Nguyệt liền làm ít khởi động để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Diễn luyện qua từng khả năng thao túng "gợn sóng" đã biết, theo thời gian Thường Nguyệt thực hiện mọi thứ càng lúc càng quen tay, ngay cả chiêu thức "Nộ Hải" cũng có sự cải thiện rõ rệt khi mà thời gian tụ lực đã rút xuống còn ba giây, cơ hồ là đã ngang cơ với lão tăng nhân lúc ấy đã sử dụng chiêu này.

Tiến bộ của Thường Nguyệt không thể nói là không nhanh, đây một phần là vì nàng sở hữu tư chất cực cao với các kỹ thuật của "Võ Đạo", một phần nguyên nhân khác là nhờ vão bí thuật "Tự Tại" cho phép nàng cụ hiện hóa mọi kiến thức trở thành kinh nghiệm, điều này khiến cho tốc độ học tập của Thường Nguyệt càng nhanh hơn khi mà bí thuật "Tự Tại" có một cơ chế rất hay đó là chỉ có kiến thức đúng mới có thể được cụ hiện hóa trở thành kinh nghiệm thực tiễn, còn kiến thức sai lệch và không khả thi sẽ không thể làm được, qua đó nàng liền có thể bớt được rất nhiều đường quanh co khi mà có thể liếc mắt liền biết được đâu là hướng đi đúng.

"Chậc, bí thuật "Tự Tại" này quả nhiên dùng tốt, đáng tiếc ta không có quá nhiều thời gian để luyện tập, nếu không thì... ài."
Than thở một tiếng, Thường Nguyệt quay người nhìn về phía một dãy núi trong sơn mạch dài đằng đẵng nàng đang đứng.

Tại nơi đó, Thường Nguyệt cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng bố, khủng bố hơn bất kỳ loại khí tức nào nàng từng cảm giác được.

Thậm chí nàng còn cảm giác hoang đường khi mà luồng khí tức kia thậm chí còn có chút vượt qua khí tức khủng bố của tiên nhân Vô Tuyên mà nàng từng cảm giác được.
"Rống!!"

Một tiếng rống xông phá trời cao và xuyên thủng tầng mây trên không trung, một giây sau, sấm chớp chợt nổi lên, thiên tượng biến đổi, mây đen lũ lượt kéo tới chẳng mấy chốc liền che kín bầu trời, cuồng phong như vạn thú gầm thét liên hồi để chào đón vương giả trở về.

Tại nơi đầu nguồn của tiếng rống kia, Thường Nguyệt dường như lờ mờ thấy được... rồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện