"Ầm ầm ầm!!!"

Liên miên toái thạch tung bay, Thường Nguyệt nhanh chóng du động và lợi dụng các thân cổ thụ to lớn để làm điểm tựa cũng như nơi tránh né tầm mắt, nhưng tất cả đều không có chút tác dụng gì khi mà lực lượng của đối thủ quá kinh khủng, không có bất cứ tảng đá hay thân cây nào có thể chống nổi thứ man lực như thể có thể phá cả núi kia, vì vậy mà bất đắc dĩ, Thường Nguyệt chỉ có thể kéo dài thời gian bằng cách né tránh liên tục.

"Không thể chống lại được sao?"
Trần Lâm thấy bộ dáng chật vật của cô vợ trẻ lúc này, hắn liền không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe vậy, mặc dù có chút mất mặt nhưng Thường Nguyệt vẫn buộc phải thừa nhận, cách biệt giữa xong phương là quá lớn:

"Hoàn toàn không có chút cơ hội nào, đứng trước thực lực tuyệt đối mọi trò mèo đều là vô nghĩa, phải biết "Liệt Địa Bạo Hùng" vừa thanh niên liền đã là nhất giai hậu kỳ nhưng chiến lực lại có thể đè đánh Luyện Khí đại viên mãn bình thường, này là chỉ mới thanh niên thôi đấy, đợi nó thành niên, chiến lực liền nằm giữa Kim Đan và Trúc Cơ, đợi nó sống lâu thêm vài trăm nữa thì Kim Đan tu sĩ cũng chỉ là bữa ăn nhẹ, nên nếu nói ở thời cận đại, đây là một trong những loài yêu thú kinh khủng nhất cũng không phải nói quá đâu."

Vừa tường thuật kiến thức cho Trần Lâm, Thường Nguyệt vừa nhắm về một phương hướng mà phi nước đại, nhưng giữa đường cũng không quên lách người đột ngột để né tránh vài tảng đá như đạn pháo đập tới.

"Vậy "Liệt Địa Bạo Hùng" có điểm yếu gì không? Dù sao cũng không thể có một loài vừa mạnh mẽ vừa nhanh nhẹn, lại còn vừa trâu bò như thế chứ?"



Trần Lâm gặng hỏi, thật ra thì hắn cũng biết trên đời cũng không phải không có yêu thú mạnh mẽ một cách toàn diện, cũng giống với nhân tộc, yêu tộc cũng không thiếu thiên kiêu, thi thoảng trong các tộc yêu thú sẽ xuất hiện một vài cá thể có huyết mạch biến dị, không chỉ sở hữu thực lực cực mạnh còn đồng thời nắm giữ yêu pháp mạnh mẽ.

Nhưng đó chung quy vẫn là thiểu số, huyết mạch càng mạnh, số lượng cá thể của tộc đó liền sẽ càng thưa thớt, trong khi ngược lại, số lượng cá thể nhiều thì thực lực của tộc đàn đó cũng sẽ không quá nổi trội.

Này là chọn lọc tự nhiên, nhưng cũng là có người cố ý thiết kế ra tình huống như vậy, dù sao nhân tộc cũng không bị mù, nếu như trong yêu tộc có một tộc đàn nào đấy vừa sở hữu khả năng sinh sôi cường đại, vừa sở hữu chiến lực mạnh mẽ, tất cả thế lực trong nhân tộc cũng sẽ không ngồi yên nhìn một chủng tộc như thế phát triển dần đều, tuyệt đối phải bóp ch.ết từ trong trứng nước.

Tình huống ngược lại cũng xảy ra với nhân tộc, trong quá khứ không thiếu các tông môn mới nổi thể hiện ra mặt kiệt suất và tiềm lực phi phàm của bản thân nhưng sau đó lại bị vuốt sắt vô tình của yêu tộc lặng lẽ xóa bỏ trong mỗi lần nhân yêu đại chiến.

Mặc dù nghe có chút tàn nhẫn, nhưng cũng nhờ hành động trên của hai tộc mà cán cân cân bằng giữa nhân yêu mới luôn được duy trì và không bị phá vỡ, thịnh thế cũng vì vậy mà được thiết lập, sinh linh sẽ đỡ phải ch.ết vô nghĩa trong chiến tranh giữa hai chủng tộc hơn.

Quay trở lại thực tại, Thường Nguyệt nghe thấy câu hỏi của Trần Lâm, nàng cũng liền nghiêm túc trong chốc lát nhưng sau đấy lại chợt nhiên cười khổ rồi nói:

""Liệt Địa Bạo Hùng" tất nhiên có điểm yếu, và điểm yếu lớn nhất chính là bộ thân thể cồng kềnh cục mịch của nó, các thợ săn yêu thường sẽ tạo thành tổ hợp từ năm tới bảy người sau đấy dùng chiến thuật tiền hậu giáp công để tiêu hao thể lực và sinh lực của "Liệt Địa Bạo Hùng", chiến thuật này tỏ ra vô cùng có hiệu quả khi mà "Liệt Địa Bạo Hùng" mặc dù có tốc độ vồ tới vô cùng nhanh nhưng mà thân thể cục mịch của nó không cho phép nó tùy ý đảo hướng hay lập tức xoay người 180 độ để phản kích..."

Nói đến đây, Thường Nguyệt chợt khựng người lại để tránh né một cú nện trời giáng của đối thủ sau đó chọn bừa một phương hướng nào đó mà lần nữa chạy vội, liếc nhìn thân hình của đối thủ, Thường Nguyệt không khỏi cười khổ nói:

"Nhưng mà dùng chiến thuật kia để đối phó tên này hiển nhiên không hợp lý, đối phương cũng không có điểm yếu chí tử của "Liệt Địa Bạo Hùng" nha, con mẹ nó, thân người nhưng man lực của yêu thú, này làm sao mà đánh"

Thường Nguyệt không khỏi chửi bậy, nếu như nàng có toàn bộ chiến lực trong thực tế thì hiển nhiên không e ngại mấy chuyện nhỏ như này, nhưng đáng tiếc hiện tại bộ thân thể mô phỏng này cũng không phải bộ thân thể trong thực tế đã giải khai được "Tiên Thiên Ràng Buộc", mặc dù cũng không đến mức quá yếu ớt nhưng nếu dùng để ngạnh kháng trực tiếp với lực lượng yêu thú thì còn kém xe lắm.

"Nếu như sử dụng lại chiêu "Nộ Hải" kia thì liệu có thể lật bàn được không?"

""Nộ Hải"? Ý ngươi là khiến cho "gợn sóng" bắt chước sóng thần đấy à? "Nộ Hải", biển động sao, đặt tên cũng hay đấy, ờ thì ta cũng không chắc nữa, nhưng có lẽ là được, chỉ là làm sao để tranh thủ được khoảng thời gian để tụ lực bây giờ, ngươi thấy đấy, không có một giây nào là ta được yên ổn với tên dã nhân đã đến này cả."

Nghe vậy, Trần Lâm trầm ngâm trong giây lát, hắn chợt như nghĩ ra kế sách gì đó, sau đấy liền vội nói:
"Mau, chạy về phía dãy núi kia, ta không chắc kế hoạch này có thể thành công hay không, nhưng cũng có thể thử một chút."
"Tốt!"

Hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào cái đầu của Trần Lâm, vì bất kể là đầu nào hắn cũng dùng tốt, Thường Nguyệt hướng về phía sơn mạch ở cuối chân trời mà chạy vội.

Quá trình này có thể nói là chật vật tới cực điểm khi mà cô vợ trẻ vừa phải chạy thụt mạng vừa tránh né thế công dồn dập của dã nhân.

Có thể khiến cho một người hiếu chiến như Thường Nguyệt cũng buộc phải chạy trốn khỏi trận chiến, từ đó có thể thấy sự chênh lệch giữa cả hai to lớn tới cỡ nào.

Nếu như những trận đấu trước, các đối thủ vẫn sẽ có một khía cạnh nào đó vượt qua Thường Nguyệt nhưng ngược lại nàng cũng sẽ có ưu thế ở một vài khía cạnh nhất định, khi này, trận chiến hoàn toàn đơn thuần là so đấu kỹ xảo võ nghệ, so đấu xem ai là người cao tay hơn có thể mở rộng ưu thế của bản thân và hạn chế đi điểm mạnh của đối thủ để mà từ đó thủ thắng.

Nhưng với trận chiến này, tất cả đều hoàn toàn không theo sáo lộ khi mà chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, dù là sức mạnh, tốc độ hay thể lực, hoàn toàn không có bất kỳ phương diện nào mà Thường Nguyệt cảm thấy bản thân trên cơ được đối phương để mà từ đó phóng đại thế mạnh của mình được cả.

Nếu buộc phải tính toán chi li thì có lẽ chỉ có năng lực phản ứng là nàng hoàn toàn ăn đứt được đối phương, nhưng chỉ có mỗi khả năng phản ứng thôi thì hiển nhiên không làm ăn được gì cả.

Thường Nguyệt hoàn toàn không nhìn ra được cơ hội chiến thắng, chỉ là tính tình hiếu thắng và kiên trì của nàng khiến cho nàng không chấp nhận bản thân thua cuộc dễ dàng.

Vì vậy mà hiện tại Thường Nguyệt vẫn kiên trì dựa vào bản năng chiến đấu siêu việt để mà kéo dài trận đấu, giằng giật từng giây từng phút với đối thủ, nàng muốn thử mọi cách có thể để giành được chiến đấu.
Và trùng hợp lúc này Trần Lâm lại có một kế hoạch.

Trên đường chạy thụt mạng tới dãy sơn mạch, Thường Nguyệt nghe qua kế hoạch của Trần Lâm, hai mắt nàng liền sáng lên một chút sau đó tan dương mà nói:
"Không tệ nha, kế hoạch hay, rất đáng để thử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện