"Ầm ầm ầm!!"
Đất đá nổ tung, cát bụi mù mịt.
Thường Nguyệt tương đối chật vật mà từ trong đống đất đá cát bụi lao ra.

Hiện tại nàng đã chạy vào được dãy sơn mạch rồi, nhưng sự truy đuổi của đối thủ lại chưa từng ngừng lại hay giảm đi mà thậm chí còn gắt gao hơn bởi trong địa hình hiểm trở với núi non dày đặc thế này có quá nhiều điểm tựa để dã nhân kia có thể dùng làm bàn đạp để vồ vập tới công kích.

Nhưng cũng may mắn, Thường Nguyệt cũng đồng dạng giỏi vận dụng địa thế hiểm trở và chập chùng như dãy sơn mạch này để linh hoạt di động tránh né, vì vậy mà mặc dù vẫn như cũ là bị đè đánh nhưng ít nhất nàng cũng không bị đánh quá thảm.

Chỉ là cứ tiếp tục tình trạng tệ hại này hiển cũng không phải là cách, cả Thường Nguyệt và Trần Lâm đều biết điều đó vì vậy mà hiện tại bọn hắn đang muốn thiết kế một thời cơ, một thời cơ để có thể tuyệt địa phản kích.
"Nhanh rồi, ngọn núi cao nhất chỉ ở ngay trước mắt mà thôi."

"Nhưng làm sao để đến được đó mới là vấn đề đây."
Thường Nguyệt vừa nói vừa ngẫng đầu nhìn một ngọn núi đang đổ ập xuống, nàng không khỏi tặc lưỡi một tiếng sau đó vội thay đổi hướng để tránh né.
"Ầm!!"

Lực lượng của "Liệt Địa Bạo Hùng" không hổ danh là có thể toái địa phá núi, này hoàn toàn không có chút nói quá nào mà một tát của đối phương quả thật có thể tát gãy ngọn núi nhỏ như chơi.



Từ đầu đến giờ, Thường Nguyệt đếm sơ cũng có năm ngọn núi đã đổ xuống kể từ khi nàng và dã nhân kia đến đây, cứ tiếp tục như vậy không tới hai giờ nữa tất cả ngọn núi nhỏ xung quanh liền sẽ bị san bằng sạch thành bình địa.

Chỉ là thời cơ mà Thường Nguyệt chờ đợi đến cũng nhanh, sau khi chật vật thoát khỏi phạm vi của ngọn núi vừa đổ sụp xuống, Thường Nguyệt mới chạy tới được chân núi của ngọn núi cao nhất ở nơi này.
"Nhanh, cố gắng chạy càng nhiều vòng xung quanh chân núi càng tốt."
Trần Lâm nghiêm giọng nói.

Nghe vậy, Thường Nguyệt không chút nhiều lời liền ngắn gọn đáp:
"Tốt."
Nói xong, Thường Nguyệt liền quay người lại nhìn lấy dã nhân sắp đuổi tới.
"Chưa ăn sáng sao to xác, nhanh cái tay lẹ cái chân lên nào."
Để lại một câu khích tướng, Thường Nguyệt liền lập tức quay người chạy trốn tiếp.
"Rống!!!"

Dã nhân gầm rú một tiếng liền đạp mạnh mặt đất mà lao tới, lực lượng kinh khủng của đối phương ngay lập tức đâm xuyên mặt đất và từ trong lòng núi lao ra.

Lập tức cảm ứng được nguy cơ, Thường Nguyệt chợt lách người, ngay sau đó một cánh tay to lớn xuyên thủng mặt đất toàn thân dã nhân cũng từ trong đống đất đá mà lao ra chặn đầu Thường Nguyệt.
"Móa, đục xuyên cả lòng núi luôn, bộ ngươi là chuột à."

Chửi bậy một tiếng, Thường Nguyệt vận dụng "gợn sóng" để đón đỡ nắm đấm đang đánh tới.
Mặc dù đã triệt tiêu đi phần lớn lực lượng nhưng nàng vẫn bị dư lực chấn cho liên tục lùi lại.
"Ầm ầm ầm!!!"

Từng đòn công kích như trời giáng mà đánh xuống, mặc dù toàn bộ đều đánh hụt nhưng cũng để lại từng đạo hố to giữa sườn núi.

Thường Nguyệt thấy vậy liền hài lòng, sau đấy liền không ngừng mang theo dã nhân lượn quanh một vòng sườn núi, giữa đường để lại mấy chục đạo hố sâu sụp xuống, có cái thậm chí còn lủng sang cả mặt bên kia của núi cao.
"Rất tốt rất tốt, có giỏi thì lên đây mà đánh này!"

Thấy xung quanh chân núi đã thủng trăm ngàn lổ, Thường Nguyệt liền lập tức quyết định nâng độ cao lên.

Nơi này đã có thể tính là giữa nọn núi rồi, độ dốc cũng vô cùng nghiêng, cơ hồ là hoàn toàn không có mặt phẳng để đứng thẳng, muốn di chuyển linh hoạt, Thường Nguyệt chỉ có thể dùng tay bám vào các mỏm đá.

Nhưng dù vậy nàng vẫn liên tục khiêu khích đối thủ để đối phương đánh tới vị trí mà nàng muốn.
Cứ như thế mãi cho đến khi đã sắp leo tới đỉnh núi, mặc dù đã có chút thấm mệt nhưng Thường Nguyệt vẫn tươi cười rạng rỡ vô cùng.
"Chỉ một chút nữa thôi!"
"Rống!!"

Dã nhân một lần nữa đánh tới, Thường Nguyệt liền xoay người đón đỡ.
Lực lượng mạnh mẽ lập tức khiến cô vợ trẻ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng đồng thời dư lực cũng khiến cho nàng trực tiếp bị đánh bay lên đỉnh núi.

Đứng ở nơi cao nhất, Thường Nguyệt có thể nhìn được toàn cảnh tượng nơi đây, từ những dãy núi non chập trùng cho đến biển rừng bát ngát kéo dài tới tận chân trời.

Cảnh tượng có thể nói là vô cùng hùng vĩ, nhưng lúc này Thường Nguyệt và Trần Lâm cũng không có thời gian để thưởng thực vì kẻ địch đã điên cuồng phóng tới.
"Quả nhiên nơi này vô cùng thích hợp để làm mồ chôn cho ngươi."

Tươi cười nói một câu, Thường Nguyệt ngay lập tức điều chỉnh lại hơi thở, nàng tụ tập toàn bộ "gợn sóng" có thể sau đó tung một đòn toàn lực, nhưng không phải nhắm tới dã nhân mà là nhắm vào ngọn núi dưới chân.
"Răng rắc!!!"

Tiếng vỡ nát vang lên, đỉnh núi ngay lập tức liền bị "gợn sóng" của Thường Nguyệt đánh bể, sau đó liên miên "gợn sóng" liền từ trong đỉnh núi mà lan truyền xuống tới thân núi và chân núi.

Vốn dĩ lúc bình thường nhiêu đó "gợn sóng" cũng không đủ để đánh vỡ một ngọn núi cao tới tận hơn hai ngàn mét như này bởi mật độ của lòng núi là quá lớn, nhưng bởi vì trước đó toàn bộ thân núi và lòng núi đã bị dã nhân đục xuyên và đánh nát mấy chục lần, mật độ của cả ngọn núi đã giảm vô cùng đáng kể, hiện tại lại gặp phải trọng kích bằng "gợn sóng" của Thường Nguyệt nữa, ngọn núi ngay lập tức liền trực tiếp bị giải thể và sụp xuống.

Cả Thường Nguyệt và dã nhân ngay lập tức liền mất đi điểm tựa và rơi tự do giữa một biển đất đá vụn đang cùng rơi.
"Rống!!!"
Dã nhân điên cuồng gầm thét nhưng vì không thể bay đối phương cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bản thân cùng rơi tự do với kẻ địch.

Nhưng trái với dã nhân không thể làm gì được, Thường Nguyệt thì lại có thể làm được một chút gì đó.

Khi mà cả hai đều đang rơi tự do giữa đống đất đá, kết quả cuối cùng rất có thể sẽ là đồng quy vu tận khi mà cả hai sẽ bị chôn vùi bởi hàng ngàn tấn đất đá sau khi rơi xuống.

Nhưng dù vậy, Thường Nguyệt vẫn bình tĩnh và nhắm mắt lại sau đó bắt đầu bình tâm và khống chế "gợn sóng" trở nên tĩnh lặng.

Nếu như nói có thời điểm nào đó để mà nàng có thể hoàn toàn tập trung để tụ lực cho đại chiêu "Nộ Hải" mà không lo sẽ bị đối thủ mạnh hơn nàng quá nhiều như dã nhân trước mắt quấy rối thì chỉ có lúc này khi cả hai đều đang rơi tự do và không thể tự ý di động mảy may vì cả hai đều không thể bay.

Ngoài tình huống này ra, Trần Lâm không nghĩ ra được bất kỳ phương thức nào khác để hạn chế được hành động của "cổ máy xúc" trước mắt.

Mặc dù trong kế hoạch hắn dự tính tràn đầy rủi ro và biến số khó lường, nhưng cũng may đối thủ có sức mạnh nhưng không có đầu óc, vì vậy mà hắn có thể hạn chế được biến số tới thấp nhất để tạo ra thời cơ tuyệt hảo lúc này đây, thời cơ để Thường Nguyệt có đầy đủ thời gian tụ lực để thi triển át chủ bài và lật bàn.

Đối mặt với áp lực cực lớn, cơ hội chỉ đến một lần trong khi hoàn cảnh lúc rơi tự do như hiện tại cũng không lý tưởng để mà tụ tập "gợn sóng", nhưng Thường Nguyệt bằng vào ý chí mạnh mẽ và khả năng thích ứng linh hoạt khiến cho nàng khi đã rơi tự do được hai phần ba quảng đường liền thành công.

Một lần nữa mở mắt ra, vẻ mặt Thường Nguyệt điềm tỉnh tới cực điểm, nhưng mọi thứ diễn ra sau đó thì lại hoàn toàn trái ngược với sự điềm tỉnh của nàng.
"Ào ạt ào ạt!!!"

Liên miên gợn sóng gầm thét và lan tràn ra xung quanh, ngay lập tức nuốt chửng và nghiền nát tất cả mảnh đá vụn ở gần thành bụi phần và thổi bay tất cả những vật thể cách Thường Nguyệt hơi xa.

Trong lúc rơi tự do, Thường Nguyệt và dã nhân luôn giữ nguyên một khoảng cách tương đối gần một chút vì vậy mà đối phương hoàn toàn lĩnh tròn uy lực của đại chiêu "Nộ Hải".

Mặc dù bằng vào thân thể cứng rắn, dã nhân không bị ép thành bụi phấn như những hòn đá tảng xung quanh, nhưng lực lượng kinh khủng cũng đè ép cho thân thể đối phương trục tiếp biến dạng trong giây lát và sau đó bị chấn văng ra xa.
"Ầm ầm ầm ầm!!!"

Thường Nguyệt thành công đáp đất, bởi vì "Nộ Hải" đã phá hủy và thổi bay tất cả đất đá ở gần nên nàng không cần phải đối mặt với nguy cơ bị chôn sống, nhưng dã nhân thì khác, phương hướng đối phương bị chấn bay cũng là phương hướng đại đa số mảnh vỡ của cả ngọn núi đổ xuống, vì vậy mà chẳng mấy chốc, thân ảnh của đối phương liền hoàn toàn bị chôn xuống lớp đất đá dày đặc nặng hàng ngàn tấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện