Trận chiến trước mắt không thể bảo là không gay cấn hay không kịch tính, chỉ là Thường Nguyệt và Trần Lâm vĩnh viễn không biết được kết quả bởi khi tình hình chiến sự lên cao trào nhất, đoạn cắt cảnh ngắn trước mắt đột nhiên tắt mất, trước mắt Thường Nguyệt là cảnh tượng một khu rừng nguyên sinh nào đấy, cũng là nơi nàng đang đứng lúc này.
"Móa, tới đoạn hay thì hết phim, tên chó đạo diễn nào lại sống lỗi thế?!"
Thường Nguyệt không khỏi tức tối chửi ầm lên.
Chỉ là xung quanh ngoại trừ nàng ra liền không còn ai khác, tức giận với không khí cũng không có ích gì, vì vậy mà Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ thở ra một hơi liền nhấc chân đi khám phá khu vực mới này.
Khác với Phật tự trước đó, phạm vi hoạt động của nơi này dường như rộng rãi và lớn hơn rất nhiều khi mà nàng đi xuyên qua khu rừng cũng năm phút rồi mà vẫn chưa đụng phải biên giới hạn chế di chuyển.
Diện tích này ít nhất phải lớn hơn quảng trường của phật tự kia mười mấy hai mươi lần mất.
"Ngươi đoán đối thủ lần này sẽ chiến đấu kiểu gì đây, Trần Lâm?"
Chán quá không có gì làm, Thường Nguyệt liền hỏi bâng quơ một câu như thế.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng nghiêm túc suy tư vài giây xong liền đáp:
"Ta không biết được, nhưng những đối thủ ngươi đã gặp dường như đều rất quen thuộc với địa hình của chiến trường, vì vậy mà đối thủ lần này của ngươi rất có thể sẽ thiên về lẫn tránh và tận dụng địa thế hiểm trở của rừng rậm để chiến đấu đấy, vì vậy mà hãy cẩn thận một chút."
"Hừm, phân tích cũng không tệ đâu, chỉ là nếu vậy thì có chút dễ quá, dù sao đâu phải chỉ có mỗi đối thủ biết tận dụng địa thế đâu, ta cũng biết vậy, nếu đối thủ tựa như ngươi nói thì thật dễ quá."
Nói xong, Thường Nguyệt liền chọn một cây cổ thụ cao nhất sau đó liền đu người mấy lần liền đã leo lên được ngọn cây.
Lập tức toàn bộ quang cảnh nơi đây liền đều được thu vào mắt nàng.
Thường Nguyệt có thể thấy được toàn bộ cánh rừng nguyên sinh bao la bát ngát, phía xa là từng dãy núi mọc chen chút nhau bao quanh toàn bộ biển cây tựa như kéo dài đến chân trời.
"Hú hú, trước không nói đối thủ tiếp theo ra sao, chỉ riêng cảnh quang nơi này liền đã vô cùng đắc sắc rồi đấy, đi khắp toàn bộ lãnh thổ của Thiên Nguyên Huyền Tông cũng khó kiếm ra được một cánh rừng nguyên sinh bát ngát cỡ này đấy."
Thường Nguyệt cảm khái một tiếng.
Chợt nhiên, tại phương bắc đột ngột xuất hiện động tĩnh kỳ lạ.
"Rống!!"
Một tiếng gầm kinh thiên chợt bộc phát và thu hút ánh mắt của Thường Nguyệt nhìn tới.
Tại đó, vô số cây cối đột ngột bị xô ngã, có thứ gì đó đang hướng về vị trí của nàng và tới gần.
"Là yêu thú sao?"
Nhìn uy thế kia, và cả khí tức dã man, hoang dã, Thường Nguyệt không khỏi nổi lên suy đoán.
Mặc dù nghi hoặc không biết tại sao đối thủ lần này lại là yêu thú, nhưng cô vợ trẻ cũng không vì vậy mà cảm thấy e ngại hay rụt rè mà ngược lại chiến ý càng hơn một bậc.
Vừa hay nàng hiện tại cũng muốn thử xem "gợn sóng" có thể đả thương được lớp da dày của yêu thú hay không.
"Vút!"
Không ở yên tại chổ để chờ đợi, Thường Nguyệt chủ động bậc nhảy lên không sau đó phóng về hướng mảng rừng rậm có động tĩnh mãnh liệt kia.
Cùng lúc đó, từ trong một mảnh rừng rậm, một bóng đen cũng xuyên thủng tán cây dày đặc và lấy tốc độ cực nhanh lao tới trực tiếp đối chọi với Thường Nguyệt.
"Kích thước này... quá nhỏ, không phải yêu thú?!"
Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm thấy không đúng khi mà bóng đen kia không có kích cỡ trung bình của một yêu thú, mặc cho khí tức và cảm giác đối phương mang lại cho nàng đều vô cùng tương tự một con yêu thú nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải.
"Oành!!"
Mặc dù không phải yêu thú, nhưng Thường Nguyệt ra tay lại không kiêng nể chút nào, cuồn cuộn "gợn sóng" ngay lập tức bộc phát và đổ dồn vào đối thủ trước mắt nàng.
Song quyền va chạm, trong một khoảnh khắc, Thường Nguyệt cũng có thể thấy được rõ ràng bộ dáng đối thủ lần này của mình.
Đây dường như là người của một tộc thiểu số nào đó khi mà thân hình đối phương vô cùng to lớn vạm vỡ, làn da lúa mì, toàn thân quấn da thú, từ những vị trí không bị che chắn có từng đường vân hình xăm kéo dài dọc khắp thân thể, tóm gọn lại thì đây dường như là một người rừng.
Nghĩ thì lâu nhưng mọi chuyện diễn ra thì nhanh, trạng thái đối chọi trực tiếp vừa qua được nửa giây, Thường Nguyệt liền ngay lập tức cảm giác không đúng.
Lực lượng của nàng thế mà hoàn toàn thua thiệt với đối phương.
"Gợn sóng" có thể giúp nàng trong giây lát chống lại lực lượng kinh khủng kia, nhưng dù sao một bước sóng của "gợn sóng" cũng không dài, ngay khi "gợn sóng" của lần công kích này hao hết, Thường Nguyệt liền bị man lực kinh khủng của đối thủ đánh bay.
"Ào ạt, ào ạt, ào ạt!"
Liên miên đụng gãy vô số thân cây phá vỡ vô số tán lá, Thường Nguyệt sau khi bị đánh bay hàng trăm mét mới có thể miễn cưỡng chống chân ổn định lại thân thể, nhưng dù vậy vẫn để lại hai đạo dấu vết mặt đất bị cày qua dài tận mười mấy mét.
"Quái lực thật kinh khủng, này mẹ nó đã không thua kém yêu thú hàng thật giá thật một chút nào rồi đi."
Nhìn nắm đấm run rẩy liên hồi, Thường Nguyệt không khỏi trợn mắt vì bất ngờ.
Mặc dù vừa rồi có chút khinh địch và tự tin quá trớn, nhưng nếu chỉ chênh lệch vài phần lực, nàng tuyệt đối sẽ không bị thất thế đến vậy, nhưng hiện tại vừa giao phong liền kém chút bị phế một tay, Thường Nguyệt liền biết được chênh lệch tố chất thân thể của hai bên là vô cùng lớn.
"Rống!!"
Tiếng rống kinh thiên kia lại xuất hiện, dã nhân kia sau đó như một quả thiên thạch xé trời mà lao xuống.
Thấy vậy, không chút do dự Thường Nguyệt liền vội lách người tránh né.
"Ầm!!"
Lực lượng kinh khủng ngay lập tức đánh nát mặt đất và để lại một cái hố to.
Nhưng Thường Nguyệt giây phút này lại không có thời gian để hảo hảo đo đếm lực lượng của đối thủ vì dã nhân đã rút tay ra khỏi mặt đất sau đấy lại tiếp tục điên cuồng lao tới.
Mặc dù bộ pháp của đối phương không có chút kỹ thuật nào, nhưng tốc độ lại nhanh tới cực điểm, dù là sở hữu bản năng cảnh báo thì Thường Nguyệt cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà tránh né những đòn công kích như trời giáng kia.
Thi thoảng, nàng cũng thử sử dụng "gợn sóng" để phản kích, nhưng lực lượng của đối phương tại mọi thời điểm đều mạnh mẽ vô cùng, thậm chí còn mạnh hơn cả những khoảnh khắc nàng thôi động "gợn sóng".
"Thứ lực lượng quái quỷ gì thế này, còn có cảm giác này nữa, đây thật sự còn là người sao?"
Thường Nguyệt có chút khó hiểu mà nhìn lấy đối thủ trước mắt, ngoại trừ vẻ bề ngoài là nhân dạng ra, những thứ còn lại thì hoàn toàn không có một chút nào là giống với người cả.
Nhìn sắc mặt điên cuồng và tàn bạo của đối phương, cùng với phong cách công kích chủ yếu là vồ và đập, Thường Nguyệt mơ hồ nhìn ra cái bóng của loài gấu đen.
Một con yêu thú gấu với lực lượng có thể phá núi toái địa.
"Liệt Địa Bạo Hùng!"
Ngay lập tức liền nghĩ ra một cái tên, Thường Nguyệt sau đấy liền hoàn toàn chắc chắn tên đối thủ trước có lối chiến đấu y chang loài yêu thú "Liệt Địa Bạo Hùng" bởi cảm giác đối phương mang lại quá giống với cảm giác khi mà nàng phải đối mặt với đầu yêu thú kia trong quá khứ lúc mà nàng lạc đường trong Vạn Yêu Sơn Mạch.
"Thân người nhưng lại có lực lượng của yêu thú, tốc độ của yêu thú, tập tính của yêu thú. Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này?!"
"Ầm!!"
Thầm mắng một câu, Thường Nguyệt lập tức cúi đầu tránh né một cú tát của đối phương, thân cây to lớn bên cạnh Thường Nguyệt ngay lập tức liền bị bàn tay kia vỗ tan nát thành vô số mảnh vụn, lực lượng đó dù là Thường Nguyệt cũng cảm thấy phi thường vô cùng.