Vững vàng bước đi từng bước trên con đường trắng xóa, không biết đã đi được bao lâu rồi, ngay khi Thường Nguyệt có chút không kiên nhẫn nữa, nàng mới thấy được một vật khác, hay nói đúng hơn là một màu sắc khác ngoại trừ hai màu đen và trắng.
"Đỏ? Hoa?"
Nhìn bên cạnh con đường trắng xóa, từ trong bóng tối, một bông hoa đỏ rực chợt nở rộ và phô diễn vẽ rực rỡ của nó.
Ngắm nhìn bông hoa đỏ rực trước mắt trong giây lát, Thường Nguyệt liền tiếp tục bước đi.
Càng đi xa trên con đường trắng xóa này, Thường Nguyệt lại càng gặp được nhiều bông hoa mận đỏ nỡ rộ hơn, chúng cứ lẳng lặng ở đó sử dụng màu sắc rực rỡ của bản thân để tô điểm cho không gian tối tăm này.
Chẳng biết bản thân đã đi được bao xa, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ thấy không gian xung quanh Thường Nguyệt lúc này đã hoàn toàn bị phủ kín bởi những bông hoa mận đỏ rực rỡ, bóng tối đã hoàn toàn biến mất, ngay cả con đường trắng xóa giờ đây cũng vươn vải đầy hoa.
"Rốt cuộc nơi này là nơi nào, và những thứ này là gì?"
Bốc lên một nắm cánh hoa, Thường Nguyệt vốn không hiểu gì giờ lại càng không hiểu, bất lực, nàng chỉ có thể cố gắng đi tiếp để xem thử xem có manh mối gì không.
Nhưng chỉ đi thêm một đoạn nữa, con đường trắng xóa liền hoàn toàn bị cánh đồng hoa đỏ rực bao phủ, không còn đường để đi tiếp nữa.
Ngay lúc Thường Nguyệt đang bối rối không biết phải làm thế nào thì đột nhiên.
Một cơn gió nhẹ liền thổi thoái qua cánh đồng hoa trước mắt.
Vô số cánh hoa bị gió nhấc lên trên không sau đó chúng dần cùng nhau xoay tròn tạo thành hai vòng xoáy đỏ rực tạo thành từ vô số cánh hoa.
Rồi chợt nhiên, từ trong hai vòng xoáy, một đôi con mắt dần dần mở ra và nhìn trực diện vào Thường Nguyệt.
Đây là một đôi mắt vô cùng đặc biệt, bởi trong đôi mắt kia, hai con ngươi lại là đồ án hình bông hoa mận đỏ nỡ rộ, như là thứ mỹ lệ và đỏ rực nhất trần đời, Thường Nguyệt không tự giác liền muốn tiến lại gần đôi mắt ấy.
Nhưng ngay lúc này, một cánh tay liền nắm lấy bàn tay của Thường Nguyệt để kéo nàng lại, cô vợ trẻ lập tức liền nghe thấy giọng của Trần Lâm vang vọng bên tai.
"Thường Nguyệt..."
Thường Nguyệt quay đầu lại, Trần Lâm lúc này thần sắc vô cùng gấp gáp và hoảng loạn đang nhìn lấy nàng, thấy vậy Thường Nguyệt cũng bối rối mà vội hỏi:
"Trần Lâm, ngươi bị sao vậy? Sao lại đổ mồ hôi tới mức này?!"
"Thường Nguyệt!!"
Chỉ là Trần Lâm trước mắt dường như không nghe thấy câu hỏi của Thường Nguyệt nên hắn chỉ có thể bất lực gọi tên nàng lần nữa, đồng thời lực kéo trên tay cũng dần mạnh hơn như thể Trần Lâm muốn mang nàng đi đâu đó.
Quay đầu nhìn lại phía sau lưng, đôi mắt kia vẫn bình tĩnh nhìn lấy nàng, Thường Nguyệt cân nhắc một chút liền lắc đầu xua tan đi ý nghĩ lại gần và thuận theo Trần Lâm lôi kéo mà bước đi trở lại con đường nàng đã đi nãy giờ.
...
"Thường Nguyệt!!!"
Nghe thấy giọng Trần Lâm cơ hồ đã thành tiếng gào thét khàn cổ vang lên bên tai, Thường Nguyệt khó khăn mở ra hai mắt.
Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời xanh, lại nhìn lại cảnh tượng xung quanh lúc này.
Vẫn là quảng trường kia, vẫn là phật miếu kia, ngoại trừ giờ đây có thêm một cánh cửa đang dửng dưng đứng ở đó ra thì hoàn toàn không có gì khác so với trước khi nàng thiếp đi.
"Thường Nguyệt ngươi sao rồi? Cảm thấy thế nào? Có chổ nào không khỏe không?!"
Giọng Trần Lâm vô cùng lo lắng vang lên bên tai, Thường Nguyệt lúc này mới hồi thần lại mà đáp, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi:
"Ta vẫn ổn nha, chỉ là ngủ một chút mà thôi, vì sao ngươi lại lo lắng như thế?"
"Còn không phải vừa rồi biểu cảm khi ngủ của ngươi vô cùng khó chịu và quái lạ sao, gọi mãi mà ngươi không tỉnh khiến cho ta lo lắng ch.ết đi được, may mắn ngươi còn tỉnh lại được nếu không..."
Trần Lâm không dám tưởng tượng tiếp, hắn không dám nghĩ Thường Nguyệt nếu không thể tỉnh lại hắn sẽ phải làm sao đây, vì vậy mà Trần Lâm chỉ có thể nói sang chuyện khác:
"Trong lúc ngủ ngươi đã mơ thấy gì thế? Vì sao biểu lộ khi ấy của ngươi lại thất thường như vậy?"
"Ta mơ thấy gì á?"
Thường Nguyệt nhíu mày cố nhớ lại, nhưng tất cả những gì nàng có thể nhớ được là một màu đỏ tươi rực rỡ, vì vậy mà Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu rối nói:
"Ta không nhớ được, chỉ biết đó dường như là một giấc mơ không tốt đẹp cho lắm."
"Không nhớ được sao?"
Trần Lâm nhíu mày, hắn có chút lo nghĩ không biết liệu chuyện này có tính chất nghiêm trọng cỡ nào và liệu có liên quan gì tới nơi này hay không.
Nhưng manh mối quá ít khiến cho Trần Lâm khó mà nghĩ ra được, vì vậy mà hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi an ủi:
"Thôi, ít nhất ngươi không sao là tốt rồi, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
"Cảm thấy thế nào á?"
Thường Nguyệt nghe vậy liền cảm nhận sơ qua tình trạng thân thể của bản thân một lát liền tươi cười nói:
"Không thể tốt hơn, ta cảm thấy hiện tại vô cùng tràn trề sức mạnh, thực lực thậm chí còn mạnh hơn trước khi ngủ rất nhiều là đằng khác cơ."
Nghe vậy, Trần Lâm liền bình tâm lại một chút sau đấy liền hỏi:
"Vậy sau đó ngươi định làm sao đây, tiếp tục đi vào cánh cửa kia chăng?"
"Tất nhiên là phải vào rồi, tại sao lại không vào? Nơi này rõ ràng thú vị như vậy nha, nếu hiện tại liền rời đi liền thật tiếc quá."
Nói xong, Thường Nguyệt liền đứng người lên chuẩn bị đi vào cánh cửa kia, nhưng trước đó nàng không quên quay lại vị trí nơi lão tăng nhân kia biến mất.
Quả nhiên, một viên xá lợi tử vẫn còn xót lại nơi đó, Thường Nguyệt liền không ngần ngại liền cầm lên cất vào túi sau đó mới đầy hào hứng đi vào cánh cửa thần bí kia.
Từ đầu đến cuối, không ai chú ý tới trên mặt đất, tại vị trí Thường Nguyệt vừa nằm, vài cánh hoa đỏ tươi lẳng lặng nằm đó sau đấy trong giây lát sau đấy liền bị một cơn gió cuốn đi.
...
Vừa bước qua cánh cửa, cảnh tưởng trược mắt không phải là một khu vực tiếp theo mà thị giác của Thường Nguyệt chợt cất cao lên tận trời, không hiểu thấu nàng liền có tầm nhìn của Thượng Đế.
Ngay lúc cả Thường Nguyệt và Trần Lâm đều không hiểu, dưới mặt đất, một trận đại chiến đang chuẩn bị ra.
Một bên là một đám võ tăng đang chấp tay cầu nguyện trong khi một bên khác là một đám người... vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy bọn hắn cả người nhuộm đầy hắc khí, hai mắt đỏ thẩm, sắc mặt điên cuồng mà lao tới hàng ngũ võ tăng.
Mặc dù không biết được đám người quỷ dị kia bị gì, nhưng Thường Nguyệt và Trần Lâm có thể thấy được trong đám người quỷ dị đó có bao hàm vô số loại người.
Thương nhân phú quý có, kẻ ăn mày bần cùng cũng có, trai gái già trẻ gì đều không thiếu, và đặc biệt hơn trong đó thế mà còn có những người trông như người luyện võ và cũng có vài cá nhân không lẫn vào đâu được, đó đúng là tu sĩ Tiên Đạo.
Chỉ là mặc kệ là loại người nào, giờ đây từng cái đều điên cuồng mà phóng tới hàng ngũ võ tăng đang chờ sẵn, bộ dáng vô cùng điên cuồng tựa như bọn hắn cùng phật môn có huyết hải thâm cừu vậy.
Nhưng các võ tăng hiển nhiên cũng không phải ăn chay, ngay khi đám người bị hắc khí quấn thân vượt qua biên giới, tất cả võ tăng đều đồng loạt mang theo binh khí lao lên tác chiến.
Có những võ tăng chiến đấu với phong cách giống với những đối thủ nàng từng gặp đó là lợi dụng "gợn sóng" để công kích trực tiếp hoặc khống chế tượng đồng để tác chiến, nhưng cũng có các võ tăng chiến đấu theo cách vô cùng kỳ lạ đó sử dụng "gợn sóng" của bản thân để tạo hình thành các loại binh khí sau đó vận dụng binh khí để chiến đấu, cũng có võ tăng hóa "gợn sóng" thành kim giáp bao quanh thân thể sau đấy cưỡng ép lao vào giữa đội hình của đám người quỷ dị như một cỗ xe tăng không thể ngăn cản.
Khả năng lợi dụng "gợn sóng" đa dạng và vô cùng kỳ diệu khiến cho Thường Nguyệt không khỏi nhìn trố cả mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó là:
"Thì ra thứ này còn có thể dùng như vậy."