"Uhhh, mệt ch.ết ta rồi."
Nhìn thấy lão tăng nhân đã hoàn toàn tiêu biến thành vô số quang điểm, Thường Nguyệt liền như một quả bóng bị xì hơi, cả người liền ỉu xìu xuống, nàng không chút kiêng nể liền nằm dài ra đất, hoàn toàn thả lỏng thân thể của mình.

Quả thật trận chiến vừa rồi vô cùng căng thẳng và tràn đầy áp lực, dù cho là người giỏi đấu pháp như Thường Nguyệt cũng không thể tránh khỏi cảm thấy kiệt quệ hoàn toàn sau chiến đấu.

Mặc dù luôn tự tin bản thân có nguồn thể lực và sinh lực gần như vô tận khiến cho nàng có thể chiến đấu mãi, nhưng giờ khắc này Thường Nguyệt cảm giác bản thân dường như đã vượt qua quá xa so với giới hạn của bản thân.
"Có lẽ ta sẽ chợp mắt một lát vậy."

Hai mắt nặng trĩu, Thường Nguyệt mệt mỏi để lại một câu như thế sau đấy liền lếch lại phía dưới bệ đá sau đó tựa người vào xong liền nhắm mắt thiếp đi.

Cô vợ trẻ ngủ quá nhanh khiến cho Trần Lâm không kịp ú ớ gì, nhìn gương mặt mệt mỏi của Thường Nguyệt, Trần Lâm không khỏi cảm thấy xót xa, hắn hiện tại rất muốn ôm lấy nàng để nàng tựa vào lòng mình mà thiếp đi, chỉ là đáng tiếc lúc này hắn chỉ là ý thức hoàn toàn vô lực để giúp Thường Nguyệt làm được gì khác.

"Ài..."
Trần Lâm không khỏi cảm giác vô cùng tự trách, tự trách bản thân mình quả thật quá vô dụng, không cách nào giúp đỡ quá nhiều cho cô vợ trẻ trong chiến đấu.



Mặc dù nguyên nhân cũng một phần là vì Thường Nguyệt đã quá thông thạo đấu pháp rồi, đến mức mà dù cho có chấp cả thần thức nàng vẫn có thể đánh nhau ngon lành với những đối thủ mạnh khác, nhưng Trần Lâm chung quy vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân.

Nhìn gương mặt mệt mỏi vì lao lực quá độ của Thường Nguyệt lúc này, Trần Lâm có chút uể oải mà tự nhủ:
"Giá mà ta có thể mạnh hơn một chút, ít nhất là đủ để bảo vệ ngươi..."
Nghĩ như vậy, Trần Lâm không khỏi chợt nhíu mày sau đó liền tự phản bác:

"Không đúng, không phải là "giá như" mà là ta cần phải mạnh lên để mà có thể bảo vệ được nàng."
Trần Lâm chợt nghiêm lại sắc mặt, trong lòng hắn dường như bắt đầu có một vài ý nghĩ nào đấy.
...

Vẫn còn trong đại điện, Hồng Nghê bắt đầu vận điều tr.a kỹ lưỡng hơn về nội bộ kết cấu của nơi đây.

Nàng phát hiện phía sau lớp đất đá trong đại điện đều là từng sợi phù văn liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một mạng lưới để duy trì tất cả tính năng và cơ chế của toàn bộ hang động này.

Và ẩn tại nơi sâu nhất trong mạng lưới kia dường như là phần hạch tâm, cũng là nơi có tỷ lệ cao nhất đang chứa đựng ý thức của Tô Thường Nguyệt và người thị nữ kia.

Phát hiện ra đấu mối, Hồng Nghê liền bắt đầu đào sâu vào nghiên cứu và phá giải toàn bộ hệ thống linh văn của nơi này, tiện thể cũng học hỏi thêm nhằm phong phú lượng tri thức trong đầu.

"Hừm, thù vị thật, hệ thống linh văn của nơi này hoàn toàn khác so với hệ thống linh văn của tiên đạo sử dụng trong xây dựng trận pháp, nếu nói trận pháp bình thường sử dụng linh khí trong tự nhiên hoặc trong linh thạch để làm nhiên liệu thì ở nơi đây lại sử dụng một loại năng lượng hoàn toàn khác."

Từ trong mớ linh văn lằng nhằng trước mặt, Hồng Nghê rút ra một sợi năng lượng.

Thử thao tác với nó, Hồng Nghê có thể cảm giác được sợi năng lượng kỳ lạ trên tay hoàn toàn khác xa linh khí, thậm chí là hoàn toàn khác xa với những năng lượng nàng đã từng thấy ở kiếp trước như "Đấu Khí", "Khí Huyết"...

"Thú vị thật, võ tu ở giới này không đi theo con đường Khí Huyết hay Đấu Khí mà lại chuyên tâm khai phá thứ này sao?"
Hồng Nghê thử hấp thụ sợi năng lượng trên tay vào thân thể, chỉ là một giây sau nàng không khỏi chợt nhíu mày sau đó liền tống sợi năng lượng vừa rồi ra.

"Không thể dùng để tu luyện, loại năng lượng này dường không cách nào chứa đựng được mà chỉ có thể lập tức lợi dụng loại năng lượng này ngay khi nó vừa được sinh ra mà thôi."
Nghĩ vậy, Hồng Nghê liền chợt mất đi hứng thú.

Dù sao theo tư duy của nàng, năng lượng nếu không thể được hấp thụ và tiêu hóa để tăng cường thực lực của bản thân liền không có quá nhiều ý nghĩa để khai thác lắm, nguyên nhân cho chuyện đó cũng rất cơ bản đó là tuổi thọ không được tăng cường, nếu như giành vài chục năm để khai thác ra khả năng thao túng dòng năng lượng này để có thể sở hữu sức mạnh to lớn nhưng lại vài năm nữa trôi qua bản thân cũng thọ hết ch.ết già, vậy có sức mạnh to lớn cuối cùng là để làm chi?

Vì thế, không có chút hứng thú nào, Hồng Nghê liền đem sợi năng lượng vừa rồi vứt sang một bên, bản thân nàng thì chuẩn bị tiếp tục phá giải bí mật của nơi này.
Sợi năng lượng kia sau khi bị ném đi, mất đi trói buộc, nó bắt đầu bành trướng và hóa thành từng "gợn sóng" và bộc phát.
"Ầm!"

Một mảnh tường và sàn đá của đại điện ngay lập tức liền bị thổi bay.
Bị động tĩnh thu hút sự chú ý, Hồng Nghê không khỏi ngớ người vài giây khi nhìn thấy phạm vi và quy mô phá hoại của một tia năng lượng bé nhỏ vừa rồi.

"Hừm, xem ra ngày võ tu ở giới này từ bỏ khí huyết chi lộ truyền thống để khai phá thứ năng lượng này cũng không phải không có nguyên do, quả thật rất mạnh mẽ, đáng tiếc lại không phù hợp với Tiên Đạo, nếu không thì có lẽ văn minh Tiên Đạo của giới này sẽ tiến tới bậc càng cao hơn rất nhiều so với hiện nay."

Nghĩ như thế, Hồng Nghê lại lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu chú tâm phá giải hang động này để tìm ra bí mật bên trong, đồng thời nàng cũng muốn nhìn xem có dấu vết nào của kẻ tự xưng là Đế Thích Thiên kia để lại không.
...

Mở mắt ra thấy bản thân đang trong một vùng không gian đen tối, Thường Nguyệt hoàn toàn nghi hoặc mà nhìn quanh một lần sau đó liền nhíu mày nghi hoặc:
"Chổ quái nào thế này?"
Nơi này hoàn toàn tối đen như mực, thứ duy nhất phát sáng chỉ có con đường trắng xóa trước mắt.

Chỉ là dõi theo con đường này tới cuối chân trời chỉ là một vệt trắng xóa, Thường Nguyệt phân vân không biết có nên đi theo hay không.
"Hừm, có đi tiếp hay không đây?"

Tự hỏi một câu, Thường Nguyệt lại đột nhiên giật mình bởi trước mắt nàng chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một bóng lưng quen thuộc đang từng bước đi trên con đường trắng xóa này.
"Trần Lâm?!"
Nghi hoặc và bối rối, Thường Nguyệt ngay lập tức đuổi theo.

Chỉ là mặc cho nàng có chạy nhanh cỡ nào bóng lưng của Trần Lâm cũng cứ xa dần đến cuối cùng là hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời, nhưng dù vậy Thường Nguyệt vẫn tiếp tục tăng tốc đuổi theo.

Mãi cho đến tận khi thấy con đường trước mắt chợt rẻ nhánh thành ba, Thường Nguyệt mới chậm lại bước chân.
Nàng nhíu mày đắn đo không biết nên chọn con đường nào bây giờ.
Suy nghĩ một lát, Thường Nguyệt liền chọn con đường bên trái.

Những đi không được bao lâu, Thường Nguyệt liền gặp phải ngõ cụt, con đường trắng xóa trước mắt đã không còn nữa mà chỉ là bóng đêm mờ mịt trống rỗng.
Thường Nguyệt nhíu mày một cái sau đấy liền quyết định quay người lại, nàng muốn đi thử hai con đường kia để xem thế nào.

Chỉ là lần này đi hồi lâu, Thường Nguyệt chợt phát hiện thời gian bản thân đi ngược lại đã gấp đôi thời gian nàng đi tới đây rồi nhưng mãi vẫn không thể thấy được ngã tư kia.
Nhìn lại sau lưng, Thường Nguyệt vẫn quyết định đi tiếp thử xem sao, biết đâu phía trước có bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện