Cảnh tượng quảng trường trong phật miếu đã không còn là vẻ thanh tịnh và uy nghiêm như trước nữa mà thay vào đố là một đống hoang toàn đổ nát, trên mặt đất vô số tứ chi, mảnh vỡ của tượng la hán vương vãi khắp nơi, có vài chổ thì lại chất thành đống.
Dạo bước giữa phế tích tan hoang, Thường Nguyệt ung dung bước lại gần lão tăng nhân giờ đây đã hoàn toàn rơi vào đường cùng khi mà đến tượng đồng cuối cùng để bảo vệ hắn cũng đã bị đánh nát.
Dù là thân thể hay tinh thần, lão tăng nhân giờ đây cũng đã hoàn toàn kiệt quệ, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi mà bình đạm nhìn lấy Thường Nguyệt.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng không có quá nhiều cảm xúc mà bình tĩnh nói:
"Xem ra trận đấu này chỉ đến đây mà thôi."
Dứt lời, Thường Nguyệt hơi cong người vận sức dự định sẽ cho đối phương một đòn thống khoái.
Nhưng nào ngờ, hành động tiếp theo của lão tăng nhân lại khiến Thường Nguyệt ngỡ ngàng.
"A dì đà phật..."
Đây dường như là câu đầu tiên có nghĩa mà nàng nghe được từ những đối thủ bí ẩn này.
Nhưng không đợi Thường Nguyệt hết ngạc nhiên, lão tăng nhân sau đó thế mà lại tiếp tục nói tiếp:
"Phật tại tâm ta... không cần tượng... cũng có thể bái."
Đối phương vừa dứt câu, Thường Nguyệt liền chợt cảm giác được to lớn nguy cơ muốn xuất hiện, vì vậy mà không chút do dự nàng liền muốn ra tay dứt điểm.
Chỉ là mọi thứ dường như đã quá muộn, ngay khoảnh khắc lão tăng nhân vừa dứt lời, khắp nơi trên quảng trường, tất cả mảnh vỡ tượng đồng ngay lập tức rung động liên hồi sau đó liền như bị một cổ lực lượng nào đó triệu hoán mà chợt đồng loạt bay lên.
Thường Nguyệt cũng bị lực lượng kia đông cứng toàn thân sau đó cũng bị lôi kéo bay lên không.
Bốn bàn tay đồng ngay lập tới bay tới xung quanh cô vợ trẻ và đồng loạt hóa thành chưởng ấn.
Thường Nguyệt ngay lập tức liền cảm nhận được một luồng áp lực kinh khủng ngay lập tức bao phủ lấy toàn bộ thân thể khiến cho nàng không thể nhích chút nào.
Nhưng đấy còn chưa phải tất cả, vô số đầu tượng la hán dần dần hội tụ lại trên trời cao và dần dần đồng loạt định hình và ghép lại thành một gương mặt phật to lớn, thần sắc của phật tổ vô cùng an nhiên và phúc hậu, nhưng Thường Nguyệt lại cảm thấy được nguy cơ quanh thân đang ngày càng dày đặc.
Thường Nguyệt có thể thấy được "gợn sóng" của lão tăng nhân kia đang dần dần xuất hiện biến hóa và trở thành một loại "gợn sóng" vô cùng lạ lẫm, nhưng đồng thời cũng vô cùng thánh khiết và thoát tục.
Và quá trình "gợn sóng" chuyển hóa này dường như cùng một nhịp thở với quá trình gương mặt phật tổ đang dần dần được ghép lại kia.
Chỉ là Thường Nguyệt hiện tại hoàn toàn bị trấn áp, không chỉ là thân thể mà ngay cả "gợn sóng" cũng không cách nào bành trướng được khiến cho nàng lúc này hoàn toàn vô lực không thể đánh phá được quá trình trước mắt mặc dù trong nội tâm, dù là Thường Nguyệt hay Trần Lâm đều biết được không thể để gương mặt phật tổ trên trời cao hoàn toàn được dựng thành.
Nhưng dù tình huống lúc này vô cùng không khả quan, nhưng Thường Nguyệt cũng không có ý định cứ thế liền từ bỏ.
Nếu "gợn sóng" không thể bộc phát và lan truyền ra được, vậy nàng dứt khoác liền không bộc phát nữa mà ngược lại khiến cho "gợn sóng" của bản thân chợt lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch.
Từng khắc từng giây trôi qua, hai bên đều đang chạy đua với thời gian.
Gương mặt phật tổ cũng dần dần hoàn toàn hiện diện.
Ngài từ tốn mở ra đôi mắt từ bi để quan sát toàn bộ vô lượng bể khổ dưới kia, sau đó liền từ từ mở miệng.
Vô thượng phật quang ngay lập tức rực sáng, xua tan đi bóng tối từ những nơi đen tối nhất, thanh lọc "cái ác" từ những nơi sâu thẩm nhất.
Phật quang từ trong miệng phật như thông thiên trụ trời mà giáng xuống, vị trí không đâu khác chính là nơi Thường Nguyệt đang bị trấn áp.
"Hừ!"
Vào khoảnh khắc phật quang sắp tới, Thường Nguyệt cũng vừa vặn mở mắt nhìn lấy rồi hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức "gợn sóng" của nàng liền bộc phát.
Như thiên tai giáng thế, như tận thể lâm đầu, cuồn cuộn "gợn sóng" tựa như cơn hồng thủy kinh khủng nhất quét ngang và nuốt chửng vạn vật xung quanh nó.
Bốn bàn tay phật cũng không thể lại trấn áp thêm nữa mà dễ dàng bị "gợn sóng" của Thường Nguyệt nuốt chửng và ép thành bụi bậm sau đó "gợn sóng" lại tiếp tục như đại hồng thủy ào ào lao tới đối chọi trực tiếp với phật quang.
"Oánh!!"
Cả hai va chạm trong nháy mắt liền xảy ra xung đột kịch liệt.
Chỉ là mặc dù uy thế của hồng thủy không đơn giản, nhưng nhìn chung lại tương đối thiếu sự bền bỉ.
Thế cục giằng co chỉ kéo dài trong vài giây, sau đó phật quang liền xuyên thủng "gợn sóng" của Thường Nguyệt và giáng xuống hoàn toàn bao trùm lấy thân thể cô vợ trẻ.
Thân ở trong phật quang, Thường Nguyệt gồng cứng thân thể dự định ngạnh kháng uy lực của thứ này, chỉ là một giây sau Thường Nguyệt liền chợt có chút ngờ vực.
Nàng dù hiện tại hoàn toàn bị bao phủ bởi phật quang trắng xóa, nhưng Thường Nguyệt lại hoàn toàn... không cảm thấy đau tí nào.
Không chỉ không cảm thấy đau, nàng ngược lại còn cảm thấy bản thân chợt nhẹ nhõm vô cùng, là một sự nhẹ nhõm từ thân thể cho đến tâm linh.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Thường Nguyệt nhíu mày nghi hoặc, bản năng nguy hiểm cũng không biết đã lắng xuống từ khi nào, cô vợ trẻ hoàn toàn không hiểu được đối phương vì sao lại tung ra một đại chiêu ngay cả gãi ngứa cũng làm không được thế này.
Trong lúc Thường Nguyệt đang nghi hoặc thì phật quang duy trì được nửa phút liền bắt đầu nhạt dần và sau đó là hoàn toàn biến mất.
Trên trời cao, gương mặt phật tổ nhìn thấy Thường Nguyệt không có chút nào bị ảnh hưởng, trên vẻ mặt từ bi nhưng cũng không kém phần cao quý của ngài chợt xuất hiện một chút thay đổi nhỏ như có như không.
Thường Nguyệt không biết bản thân có phải đang nhìn nhầm không nhưng nàng dường như thấy được gương mặt phật kia dường như đang mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt vô cùng hòa ái.
Này cảm giác cứ như khi... trưởng bối thấy được thành tích học tập tốt của con em mình vậy.
Trong lúc Thường Nguyệt đang nghi hoặc và có chút không chắc chắn với suy đoán của bản thân thì gương mặt phật tổ ngự trên trời cao như mang theo sự hài lòng thỏa ý liền dần dần tiêu tán thành vô số bụi vàng dần rơi xuống.
"Này... hẵn là nhìn nhầm đi."
"Không, không phải nhìn nhầm đâu, vừa rồi gương mặt phật khổng lồ kia quả thật đã cười, thậm chí là cười vô cùng có nhân tính là đằng khác."
Trần Lâm trực tiếp khẳng định, ánh mắt hắn vẫn còn nghiêm túc mà nhìn lấy bầu trời tựa như đang suy đoán ẩn ý phía sau.
Ngược lại thì Thường Nguyệt cũng không mấy để ý lắm, nàng nhìn lại kẻ cầm đầu cho tất cả những chuyện vừa rồi, lão tăng nhân mập mạp.
Đối phương sau khi thi triển một chiêu đại hoành nguyện kia xong, giờ đây tình trạng càng tệ hơn, toàn thân thể của đối phương lúc này tựa như cũng làm bằng đồng và lúc này đã bị nứt nẻ và vỡ ra ở nhiều nơi, trạng thái có thể nói là tàn tạ rách nát tới cực điểm.
Dù vậy đôi mắt đối phương vẫn vô cùng thanh tịnh nhìn nàng, chỉ là khác với lần trước, lần này ngoài vẻ thanh tịnh kia ra, trong đôi mắt ấy còn mang theo nhàn nhạt sự sùng kính.
Đối phương khẽ bái một cái với Thường Nguyệt, sau đó thân thể hắn liền tựa như hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa liền ầm vang vỡ vụn và hóa thành từng quang điểm tiêu tán.
Từ đầu tới cuối, Thường Nguyệt đều bình tĩnh quan sát, nhưng vào sau khi thấy được khoảnh khắc cuối cùng ấy của lão tăng nhân, cô vợ trẻ không khỏi nhíu mày và hơi nghi hoặc.
Một phần là vì đối phương đột ngột bái nàng, một phần khác là đối phương khi ấy dường như lẩm bẩm nói gì đó.
Mặc dù không có âm thanh nhưng Thường Nguyệt thử bắt chước nhẩm theo liền ra hai từ.
"Bồ tát."
Quay người lại nhìn xem nhưng cũng không có người nào khác, Thường Nguyệt liền càng thêm nghi hoặc hơn, ý đối phương là đang nói ai thế?
"Này, hẵn là ta đọc khẩu hình sai rồi đi... dù sao chuyện ta đọc khẩu hình sai nghe còn có lý hơn là chuyện đối phương nói "Bồ tát" ý đang ám chỉ ta nhiều lắm."