"ch.ết!"
Liên túc tấn công như vũ bảo để hao tổn mọi nổ lực chống cự cuối cùng của đối phương, Thường Nguyệt nhắm trúng thời điểm liền tận dụng một đầu của côn tam khúc còn đính ngọn thương trên đó để đâm lủng ngực lão tăng nhân.

Ngay lập tức đối phương liền vùng vẫy trong giây lát tựa như muốn đem đầu thương rút ra, chỉ là tất cả nổ lực của lão tăng nhân đều chú định là vô dụng bởi, Thường Nguyệt tuyệt không chút nhún nhường mà càng ghim chặt ngọn thương đâm càng sâu hơn.

Chẳng mấy chốc, thân thể lão tăng nhân liền dần dần yếu ớt đi đến cuối cùng là hoàn toàn gục xuống không thể lại chống cự thêm được nữa.
"Phù, cuối cùng cũng kết thúc."

Thường Nguyệt thở phào một hơi, mặc dù nàng ưa thích chiến đấu, nhất là những trận chiến căng thẳng kịch tính, nhưng dù vậy nàng cũng không thể không công nhận trận chiến vừa rồi quả thật vô cùng cam go và tràn đầy nguy hiểm.

Nói thật, dù là người thắng đến cuối cùng, nhưng Thường Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn hài lòng về màn thể hiện của bản thân lắm, bởi nàng có thể đứng tại đây, có thể lật bàn được hoàn toàn là vì đối phương không phải người thật, mặc dù tư duy chiến đấu và phản xạ của lão tăng này không có chổ nào để chê, nhưng việc đối phương thiếu khuyết nhân tính khiến cho đối phương vĩnh viễn không thể cảm giác được sự áp bách của trận chiến, vì vậy mà từ đầu tới cuối nhịp độ trong thế công của đối phương vĩnh viễn như một, trong khi nàng qua mỗi giây thế công liền càng mãnh liệt hơn, tầm tình cũng càng lúc càng hăng máu hơn.

Nhưng nếu đổi lại là trận chiến ngoài đời thật thì đối thủ tuyệt sẽ không cho nàng cơ hội dần học hỏi theo thời gian để rồi lật bàn như này, có khi vào khoảnh khắc trúng chiêu rồi bị thương nặng không thể động đậy di chuyển, đối thủ liền sẽ không ngần ngại mà bổ đao để kết thúc trận chiến vào lúc ấy.



"Ngươi đã làm rất tốt rồi, không nên từ giày vò bản thân như thế, dù sao nếu là ở đời thực, ngươi liền có thể hoàn toàn phát huy ra toàn bộ thực lực của mình mà không phải bị hạn chế vô cùng gắt gao như này."

Vì đang trong trạng thái song hồn nhất thể, Trần Lâm có thể vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được cảm xúc hụt hẫng của Thường Nguyệt, vì vậy mà hắn liền vội an ủi trấn an để tránh cho nàng tự ép bản thân quá mức.

Mà Thường Nguyệt nghe vậy cũng biết là Trần Lâm đang quan tâm nàng nên cô vợ trẻ cũng chợt tươi cười trở lại liền đáp:
"Ta không sao, chỉ là có chút không hài lòng thôi, cứ cảm giác như ta có thể làm tốt hơn nữa vậy, nhưng nhìn chung thì trận chiến vừa rồi ta cũng làm khá tốt nhỉ, hê hê hê."

Thấy cảm xúc của cô vợ trẻ lại tốt trở lại, Trần Lâm liền vờ như nghi hoặc không thôi mà chợt hỏi:
"À, mà vì sao vừa nãy ngươi có thể phá được một chiêu tuyệt sát kia của đối phương vậy, ta xem không hiểu cho lắm."

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt trở nên dạt dào hứng thú mà bắt đầu giải thích sự thiên tài của bản thân:

"Ngươi biết đấy, trước khi thiên tai sóng thần xảy ra, mặt biển thường sẽ trở nên vô cùng tĩnh mịch, thậm chí thủy triều còn có thể rút xuống vô cùng sâu, "gợn sóng" cũng có tính chất như vậy, về nguyên lý cơ bản, nếu đối phương muốn đánh ra một cơn "gợn sóng" với uy lực tương đương sóng thần thì trước đó đối phương cần vận sức tụ lực để kéo "gợn sóng" xung quanh ngưng lan truyền và rút lại một chổ, đến một mức nhất định thì giải phóng ra, một đòn "gợn sóng" với quy mô và uy lực vô cùng kinh khủng sẽ cứ thế mà hình thành."

"Ồ, suy luận không tệ đâu, vậy làm sao ngươi phá giải được một chiêu đó của đối phương?"
Thấy Trần Lâm phối hợp hỏi đúng chổ ngứa, Thường Nguyệt liền giương mũi hất cắm lên mà đắc ý giải thích:

"Với bộ óc thiên tài của mình, ta lập tức nghĩ ngược lại, nếu thủy triều cần rút xuống vô cùng sâu để sóng thần được hình thành, vậy chẳng phải trực tiếp kéo thủy triều lên trở lại liền có thể ngăn được sóng thần xuất hiện rồi sao?"

Nghe Thường Nguyệt giải thích xong, sắc mặt Trần Lâm liền chợt cứng đờ trong giây lát, sau đó hắn mới bất đắc dĩ mà nói:

"Ngươi biết là trong thực tế dù kéo lại thủy triều thì cũng không thể ngăn được sóng thần xuất hiện chứ? Đây là còn chưa kể thực tế không có cách nào kéo lại thủy triều được cả."

Mặc dù không quá rành về khí tượng học, nhưng Trần Lâm cũng biết sơ sơ vài nguyên nhân để hình thành một cơn sóng thần, và việc kéo lại thủy triều để ngăn cản sóng thần là điều bất khả thi, này là còn chưa kể làm thế nào mà kéo được thủy triều lên? Này khác gì trực tiếp chơi kéo co với toàn bộ lượng nước trên thế giới đâu, nhưng có vĩ lực như thế ngươi trực tiếp đánh tan sóng thần không dễ hơn à, dù sao so với toàn bộ lượng nước trong hải dương thì một cơn sóng thần thật sự nhỏ lắm, có khi còn không sánh nổi cái mụn nhọt trên mặt người bình thường nữa.

Chỉ là trái với cách suy nghĩ của Trần Lâm, Thường Nguyệt cũng không cho là thế mà đắc ý đáp:
"Nhưng chẳng phải ta vừa làm được chuyện không thể đấy sao? Thấy lợi hại không hê hê hê."
"Lợi hại cái quỷ, ngươi đây là tùy ý làm bậy nhưng sau đấy mèo mù vớt phải cá."

Trần Lâm không khỏi bất đắc dĩ mà phản bác, chỉ là Thường Nguyệt cũng không để ý mấy mà vẫn tùy tiện trả lời:

"Nào nào, đừng nghĩ nhiều quá, dù sao "gợn sóng" chỉ có tính chất tương tự với sóng biển thôi chứ cũng có phải là sóng biển thật đâu, nên là ý nghĩ của ta cũng không phải không có căn cứ nha."
"Căn cứ? Chổ nào đâu, sao ta không thấy?"

"Thì nó ở đó đó, chỉ là ngươi không thấy mà thôi, hê hê hê."
"..."
Trần Lâm thật sự là cạn lời, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm ngây ngô của cô vợ trẻ lúc này, hắn cũng không cách nào giận tiếp được nữa mà chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói:

"Thật sự là hết cách với ngươi rồi, thế sau đó ngươi làm sao để phá được chiêu, rõ ràng khả năng thao túng "gợn sóng" của ngươi đâu bằng đối phương đâu?"
Nghe thấy nghi hoặc của Trần Lâm, Thường Nguyệt liền lộ ra vẻ mặt ngờ vực mà nói:

"Thì ta đâu có phá được đâu, chỉ là trì hoãn đại chiêu của đối phương một chút mà thôi, sau đấy liền tranh thủ đánh phủ đầu trước để đối phương không thể không tự gián đoạn tụ lực."
""Trì hoãn"? Bằng cách nào chứ?"

"Còn nhớ ta khi ấy liên tục xoay côn tam khúc không, khi ấy ta thế nhưng là đồng thời sử dụng cả "gợn sóng" nữa đấy, mặc dù "gợn sóng" ấy không mạnh chỉ như sóng biển dập dờn mà thôi nhưng thật ra thế cũng đủ rồi bởi đại chiêu của đối phương cần phải khiến "gợn sóng" xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng xuống, bị "gợn sóng" của ta giữa chừng quấy rồi như thế, đối phương cần phải lại tụ lực lâu hơn nửa giây nữa mới có thể xuất chiêu được, đáng tiếc nửa giây đấy liền không bao giờ đến rồi."

Nghe vậy, Trần Lâm cũng quả thật nhớ lại được động tác của cô vợ trẻ khi ấy, sau đấy hắn liền không khỏi ngạc nhiên mà kinh hô:

"Vậy ra đây là lý do chính ngươi muốn sử dụng côn tam khúc đấy sao? Bằng cách liên tục xoay chuyển, ngươi chia "gợn sóng" của mình thành từng bước sóng nhỏ hơn để sự lan truyền diễn ra nhanh hơn."

"Hehe, đúng vậy đấy, nếu không làm thế thì chỉ đơn thuần dựa vào thao tác khêu động "gợn sóng" là hoàn toàn không có cách nào ảnh hưởng quá nhiều tới đối phương bởi "gợn sóng" bình thường tác động phạm vi quá hạn chế một chút, nhưng nếu chia nhỏ "gợn sóng" ra vậy phạm vi liền sẽ lớn hơn rất nhiều nha hê hê hê.)

Nghe xong Thường Nguyệt giải thích, Trần Lâm không khỏi trầm mặc mấy giây, sau đấy liền lại thở dài một hơi.

Chỉ là lần thở dài này không phải là dành cho cô vợ trẻ mà là dành cho bản thân hắn, Trần Lâm cảm thấy bản thân vẫn còn tương đối nông cạn, không cách nào hiểu được sự thiên tài của cô vợ trẻ nhà mình.

Đây có lẽ là nguyên do mà Thường Nguyệt có thể ở bên ngoài tung hoành đại náo khắp nơi trong khi hắn chỉ có thể co đầu rút cổ mãi trong tông môn, thiên phú chiến đấu của cả hai chênh lệch không chỉ một cấp độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện