"Gợn sóng", như sóng biển dạt dào, lúc thì dịu êm nhịp nhàng từng nhịp, nhưng cũng có lúc dữ dội tuôn trào, ồ ạt không ngừng, sóng cũng có thể chợt lâm vào tĩnh lặng mờ mịt, nhưng đó liền là dấu hiệu cho một trong những thiên tai kinh khủng nhất, "sóng thần" chuẩn bị ập tới.
Nhìn chung thì sóng có nhiều trạng thái, và "gợn sóng" cũng vậy.
Thường Nguyệt sau khi nắm giữ được loại khả năng này, nàng liền có thể thao túng "gợn sóng" để thể hiện ra một vài trạng thái của nó.
Chỉ là thời gian nàng nắm giữ kỹ thuật này vẫn còn có chút ngắn, hoàn toàn không đủ để thể hiện ra hết mọi tiềm lực của "gợn sóng" được, giống như hiện tại nàng chỉ có thể làm được tối đa đó là khiến cho "gợn sóng" của bản thân ồ ạt dữ dội như biển động.
Mặc dù đến mức độ ấy đã rất không tầm thường rồi, thậm chí đã có thể xem là át chủ bài để sử dụng, nhưng mà để so đấu kỹ thuật thao túng "gợn sóng" với một bậc thầy đã rèn luyện kỹ thuật này không biết bao lâu như lão tăng nhân trước mắt hiển nhiên là không đủ, thậm chí là còn thiếu rất rất nhiều.
Như việc nàng chỉ có thể khiến "gợn sóng" dữ dội ồ ạt thì đối phương đã tới cấp độ có thể tạm thời khiến cho "gợn sóng" của vạn vật chợt lâm vào tĩnh lặng trong giây lát để rồi sau đó nhấc lên một cơn "thao thiên cự lãng" quét sạch mọi thứ xung quanh.
Chênh lệch giống như giữa cơn sóng biển cao hai mét và con sóng thần cao hai chục mét vậy, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Thuần so đấu xem uy lực từ "gợn sóng" của ai mạnh hơn hoàn toàn không có ý nghĩa bởi Thường Nguyệt biết bản thân không có cửa thắng.
Nhưng không vì vậy mà cô vợ trẻ nhụt chí vào lúc này mà ngược lại nàng còn thấy cực kỳ hưng phấn, bởi việc chiến thắng được những đối thủ mạnh mới mang lại cảm giác kích thích mà nàng hằng tìm kiếm trong mỗi trận chiến.
"Sinh tử coi nhẹ, vui trước cái đã."
Thường Nguyệt tay nắm xích sắt, sắc mặt tươi cười một cái sau đấy liền phóng người lao lên.
Lão tăng nhân thấy vậy cũng tung quyền công tới.
Chỉ là lần này cảnh tượng quyền đối quyền cũng không có lần nữa xuất hiện, Thường Nguyệt tung hư chiêu để đánh lừa đối phương trong mục đích chính của nàng đó là lách người để lao ra phía sau.
Một lần nữa nắm lấy trường thương từng bị rơi khỏi tay, Thường Nguyệt tươi cười đắc ý nhìn lão tăng nhân một cái sau đó liền... bẻ gãy trường thương làm ba.
"Két!"
Nhanh nhẹn dùng hai đoạn xích đem ba đoạn trường thương quấn chặt lại, một chiếc côn tam khúc đơn xơ cứ thế liền ra đời.
Nắm chặc chiếc côn tam khúc thô xơ trên tay lại múa côn vài đường côn cơ bản, Thường Nguyệt liền cảm khái một tiếng:
"Xúc cảm cũng không tệ nha."
Chỉ là vẫn cảm giác không đủ, Thường Nguyệt liền lại âm thầm thi triển bí thuật "Tự Tại":
"Tự nhận thức: Ta thông thạo "Côn tam khúc"!"
Ngay lập tức, Thường Nguyệt liền cảm giác được toàn thân chợt vô cùng quen thuộc với chiếc côn tam khúc trên tay, đến mức mà nàng cảm giác nó đã không khác như điều khiển tứ chi là mấy.
Mặc dù thao tác sử dụng "Tự Tại" như thế cần đánh đổi là khả năng thao túng "gợn sóng" thượng thừa, hiện tại Thường Nguyệt đã không cách nào khiến cho "gợn sóng" của bản thân trở nên táo bạo như biển động nữa mà chỉ có thể xem như từng cơn sóng hơi có lực một chút, nhưng Thường Nguyệt cảm thấy như thế này đã đủ.
Thường Nguyệt mang theo nụ cười đắc chí mà phóng tới, ngay lập tức liền là một côn quật ra.
Lão tăng nhân không chút huyền niệm liền đưa chưởng thao túng "gợn sóng" đón đỡ, và hắn thật đón đỡ thành công, lực lượng kinh khủng trong đầu côn bị "gợn sóng" triệt tiêu hết.
Chỉ là Thường Nguyệt không có chút nao núng, bằng vào sự linh hoạt vì có tận hai khớp của côn tam khúc, ngay khoảnh khắc quật ra đòn đầu tiên, Thường Nguyệt cũng cùng lúc nắm một đầu khác của côn tam khúc để dùng như dùi cui mà vụt tới.
Lão tăng nhân không thể cùng lúc thi triển hai lần "gợn sóng" vì vậy mà hắn chỉ có thể dùng tay để đón đỡ.
Dù sao cũng là một bậc võ đạo tông sư, mặc dù thiện sử dụng "gợn sóng" nhưng thân thể của lão tăng nhân cũng không phải là hạng vừa, mặc dù thân thể đối phương có chút gầy gò, nhưng cánh tay lại hữu lực và làn da cứng tựa sắt thép, không quá khó khăn để ngăn lại đòn công kích thứ hai của Thường Nguyệt.
Chỉ là ưu thế của côn tam khúc tới lúc này mới phát huy, về cơ bản, có hai nguyên nhân Thường Nguyệt chọn biến trường thương vốn quen tay thành loại binh khí nàng ít khi dùng này, nguyên nhân đầu tiên đó là phương thức công kích của côn tam khúc tương đối đa dạng bởi các đòn thế vừa có thể đánh như trường côn nhưng cũng có thể gập hai đầu côn lại với nhau để dùng như một chiếc côn nhị khúc.
Và nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, đó là tần xuất công kích của côn tam khúc vô cùng cao.
Cơ hồ là khi lão tăng nhân ngăn cản được đòn vụt thứ hai, đón thứ ba đã ập tới.
Chỉ với một thanh côn tam khúc tự chế trên tay, Thường Nguyệt cơ hồ là đã chơi ra hoa, từng đòn công kích của nàng không chỉ hữu lực mà ngay cả tốc độ, tầm đánh, tính linh hoạt đều cực cao, tận dụng đặc tính gia tăng sức mạnh và tốc độ cho lần công kích tiếp theo bằng quán tính của lần xoay côn trước đó, chỉ mới năm giây trôi qua, lão tăng nhân liền không cách nào hoàn toàn ngăn cản thế công như vũ bảo của Thường Nguyệt được nữa mà bị quật trúng vài đường côn, những nơi bị đập trúng liền như sắt thép bị búa tạ gõ vào vậy, lõm xuống một hố không cạn trông vô cùng đáng sợ.
Lão tăng nhân tựa như biết được bản thân cứ bị dồn ép thế này đến một lúc nào đó liền sẽ rơi vào đường cùn, vì vậy mà đối phương ngay lập tức cưỡng ép chịu vài quật của Thường Nguyệt để tung chưởng cường công nhằm phá cái thế cục tệ hại lúc này.
"Ầm!!"
Thành công ngăn cản chưởng lực của đối phương, Thường Nguyệt vẫn bị cưỡng ép lui lại mấy bước, chỉ là ngay lập tức nàng liền ổn định thân hình sau đó liền lao tới.
Chỉ là lão tăng nhân chung quy vẫn tính là thành công khi mà hắn đã tranh thủ được mấy giây thở dộc, "gợn sóng" xung quanh hắn vốn ồ ạt liên tục giờ đây lại đột ngột tĩnh lặng hoàn toàn.
Hừ, lại muốn dùng chiêu đấy sao?
Thường Nguyệt nghiêm mặt thầm nói một tiếng.
Nàng không thể không nghiêm túc bởi Thường Nguyệt biết "gợn sóng" của bản thân không có cách nào so bì được với đối phương vì vậy mà muốn ngăn cản liền vô cùng khó khăn.
Không thể nghi ngờ nếu như lại ăn trọn một chiêu này, nàng rất có thể sẽ trực tiếp xám màn hình.
Chỉ là đó là lo lắng khi mà nàng chưa nghĩ ra đối sách.
Hiện tại, Thường Nguyệt thấy đối phương lại muốn dùng ra chiêu cũ, trong lòng liền đầy hưng phấn mà lao tới.
"Để xem xem, một chiêu này có tác dụng không."
Thường Nguyệt vừa lao tới vừa xoay côn liên hồi, đồng thời ngay lập tức sử dụng "gợn sóng".
Lão tăng nhân thấy vậy cũng chẳng hề để tâm, thời gian vận chiêu của hắn đã hoàn thành, hắn sẽ đánh bay đối phương trước khi đối phương kịp đánh trúng hắn.
"Chát!"
Một âm thanh không khí nổ tung vang lên, lão tăng nhân ngơ ngác nhìn trời đất quay chuyển, ánh mắt mờ mờ ảo ảo khó mà định hình được chuyện gì vừa xảy ra.
Thứ duy nhất hắn thấy rõ được là ngọn một đầu côn của đối thủ vừa bay ngang tầm mắt mình.
"Kinh hỉ chưa, bất ngờ chưa, không nhấc lên được "sóng thần" chứ giề."
Tươi cười giễu cợt một tiếng, Thường Nguyệt liền vung côn đánh tới.
Lão tăng nhân muốn đón đỡ, chỉ là một đòn trước đó quá mạnh và kinh khủng, không chỉ đem tầm mắt hắn gõ choáng mà thậm chí một bên huyệt thái dương trên đầu cũng đã trực tiếp hốp vào sâu bên trong, không khó để nghĩ lão tăng nhân hiện tại đã bị nội thương vô cùng nghiêm trọng ở vùng đầu, đối phương lại muốn phòng thủ hợp lý trước thế công như vũ bảo của Thường Nguyệt hiển nhiên là không thể nào khi mà hiện tại lão tăng nhân muốn ổn định tầm mắt đang xoay vòng vòng trước mắt cũng khó.