Thi thể lão tăng nhân cũng không có gì quá khác biệt so với những đối thủ trước đó, sau khi thất bại và bị đánh giết liền nhanh chóng tan biến đi.
Chỉ là lần này cũng không giống hoàn toàn khi mà sau khi tiêu biến, vẫn còn một viên hạt nhỏ được lưu lại.
"Đây là thứ gì thế này?"

Thường Nguyệt nhặt hạt tròn màu vàng kim kia lên sau đó đưa lại gần để xem xét.
Cùng hưởng tầm nhìn với Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng nhìn thấy được viên hạt kia, nhớ lại một số kiến thức cũ về phật giáo, Trần Lâm tuy không chắc chắn lắm nhưng vẫn nói ra suy đoán của bản thân:

"Ta có đọc được ở trong điển tịch nào đấy có ghi lại, tăng nhân có phật pháp cao thâm sau khi tọa hóa sẽ để lại xá lợi tử ẩn chứa công đức và phật pháp cả đời của vị tăng nhân đó, những xá lợi tử này dường như rất có giá trị đối với Phật tu bởi có thể giúp người sử dụng kế thừa được một phần phật pháp và đạo hạnh của tăng nhân đã tọa hóa."

"Ồ hữu dụng tới vậy sao, thế người bình thường không học phật pháp sử dụng được chứ?"
Bị hỏi khó, Trần Lâm cũng suy tư mấy giây liền trả lời câu hỏi của Thường Nguyệt:

"Sử dụng thì cũng được thôi, nhưng dường như sẽ tương đối lãng phí, đồng thời còn có rủi ro nữa bởi các tăng nhân có thể để lại xá lợi tử đều sở hữu đạo hạnh thâm hậu, phật pháp cao thâm, lục căn thanh tịnh, vì vậy mà người bình thường nếu sử dụng rất dễ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý chí của người tăng nhân kia mà dần dần đánh mất thất tình lục dục của bản thân, vì vậy nên nếu không muốn đi theo Phật đạo thì không dùng vẫn tốt hơn."

Nghe xong tác dụng phụ, Thường Nguyệt liền mất hết cả hứng với viên xá lợi tử trên tay.
Dù sao nàng vẫn luôn là một người hành động theo cảm tính, Thường Nguyệt luôn chú trọng cảm xúc của bản thân hơn lý tính rất nhiều, vì vậy mà nàng thà không thông minh chứ tuyệt không thể vô cảm.



Nói đùa, nàng nếu mà vô cảm xuống tóc đi tu thì sau này lấy ai yêu Trần Lâm đây, khi đấy hắn tuyệt đối sẽ buồn ch.ết.
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt liền không chút hứng thú nữa mà đem xá lợi tử ném đi.
Thấy vậy, Trần Lâm không khỏi trố mắt một cái sau đó liền vội nói:

"Ngươi vừa làm gì vậy, sao lại ném đi như thế?"
"Dù sao ta cũng có sài đâu, không ném đi thì để làm gì?... Chẳng lẽ ngươi muốn dùng?"
Thường Nguyệt trừng lớn mắt tựa như hoàn toàn không thể tin được.

"Ta không muốn dùng, nhưng ngươi cũng không cần ném đi như thế chứ, vật này xuất hiện hẵn là có nguyên do của nó, mau lấy lại rồi cất đi biết đâu về sau sẽ có tác dụng nào đấy."
"Ài, phiền phức thật đấy."

Thường Nguyệt không khỏi càm ràm một tiếng nhưng sau đó cũng nhặt lại xá lợi tử rồi cất vào trong túi.

Tiếp theo không có chuyện gì làm, Thường Nguyệt liền đi dạo xung quanh, đầu tiên là đánh giá qua một lượt mười tám bức tượng la hán, từng bức đều cao xấp sỉ hai mươi mét, thuần một màu đồng cổ, sắc mặt từng bức tượng có dữ tợn, có từ bi, có vui vẻ, có buồn bã... nói chung là đủ các sắc thái cả, Thường Nguyệt và Trần Lâm đều không rành về Phật giáo vì vậy mà cả hai cũng không đoán ra được ý nghĩa sau chi tiết này là gì, nhưng dù có hiểu thì Thường Nguyệt cảm thấy bản thân cũng không sẽ không quan tâm là mấy dù sao nàng cũng không tin Phật.

Sau khi đi dạo một vòng các bức tượng, Thường Nguyệt liền đi tới bức tường bao quanh sân bãi.

Đứng trên bức tường, Thường Nguyệt và Trần Lâm có thể thấy được cảnh tượng ở xa, phật tự này vô cùng lớn với nhiều kiến trúc đan xen nhau hình thành nên một tòa kiến trúc tổng thể vô cùng đậm chất Phật giáo.

Chỉ là mặc dù có thể nhìn được, nhưng quanh sân bãi này tựa như có một từ trường vô hình khiến cho Thường Nguyệt không cách nào vượt qua được để đi tham quan nơi này, vì vậy mà nàng chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở lại quảng trường rộng lớn để chờ đợi.

Nếu nàng đoán không nhầm thì đối thủ tiếp theo hẵn sẽ sớm xuất hiện thôi.
Trong lúc chờ đợi này, Thường Nguyệt cũng tranh thủ tập trung hồi sức đồng thời kiểm tr.a sơ toàn bộ thân thể một lần.

"Quả nhiên giống như những lần trước, bộ thân thể mô phỏng này lại mạnh hơn rồi, liều điều này có đồng nghĩa với việc đối thủ tiếp theo cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều không?"

Thường Nguyệt hơi có chút nghi vấn, chỉ là nàng cũng không quá để ý là mấy bởi Thường Nguyệt có một sự tự tin tuyệt đối vào bản thân nàng, chỉ cần không bị hoàn toàn nghiền ép bởi chênh lệch tố chất thân thể hay lực lượng, nàng sẽ luôn có thể học hỏi và phát triển đủ nhanh để chiến thẳng đối thủ của mình.

Thời gian dần trôi qua, không để Thường Nguyệt chờ đợi quá lâu, cánh cửa của tòa miếu lại một lần nữa từ từ mở ra.
Phía sau cánh cửa, một thân ảnh từ từ chậm rãi đi tới.

Chỉ thấy đối thủ lần này của Thường Nguyệt cũng là một lão tăng nhân, chỉ là thân hình không phải cao gầy như người trước mà ngược lại có chút mập mạp, sắc mặt tràn đầy sự đôn hậu hòa ái, đối phương bình tĩnh mở mắt nhìn Thường Nguyệt, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự từ bi và hoàn toàn không có chút tạp niệm nào.

Nhưng đối diện với một ánh mắt từ bi mà vẻ mặt phúc hậu như thế, Thường Nguyệt lại thả lỏng không nổi, bởi từ khi đối phương vừa xuất hiện, Thường Nguyệt liền cảm giác được quanh thân chợt tràn ngập nguy hiểm.

Không chỉ đơn thuần là từ trên thân đối phương cảm giác được sự nguy hiểm, mà là toàn bộ tứ phương tám hướng, đâu đâu Thường Nguyệt cũng có thể cảm giác được bản năng của bản thân đang không ngừng nháy còi báo động.

Trường hợp như vậy Thường Nguyệt cũng không phải chưa từng gặp phải, hay nói đúng hơn là nàng từng trải qua hai lần trường hợp này, đầu tiên đó là lúc trẻ cùng đoàn đội chui vào Vạn Yêu Sơn Mạch sau đó vì tao ngộ thú triều mà bị vây kín hoàn toàn, trong tình huống đó, đâu đâu cũng là yêu thú hoàn toàn không có kẻ hở để tận dụng, đồng thời xung quanh còn có đồng đội đang trực chờ để đâm lưng nhằm thí nàng để làm mồi nhử nhằm tạo thời cơ để phá vây.

Và lần thứ hai chính là vài tháng trước bản thân lâm vào vòng vây giữa một bầy Ngân Thi và Đồng Thi.

Nói chung cả hai lần đó bản thân nàng đều hiểm tượng hoàn sinh mới thoát ra được, vì vậy mà Thường Nguyệt sâu sắc khắc ghi loại cảm giác nguy hiểm này trong lòng, tuyệt sẽ không bao giờ nhầm lẫn được.

Chỉ là mặc dù biết được hai lần đó cũng sẽ không phải hai lần cuối cùng nàng trải nghiệm cảm giác nguy hiểm từ tứ phương tám hướng nhưng Thường Nguyệt chỉ là không ngờ bản thân sẽ nhanh như vậy liền tao ngộ tình cảnh ấy lần thứ ba.
"Chẹp, chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây."

Liếc mắt nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bất kỳ một người nào khác, Thường Nguyệt không khỏi tắc lưỡi một cái liền nhìn trực diện lão tăng nhân hơi mập trước mắt rồi chợt thủ thế.

Côn tam khúc trên tay hoàn toàn được căng dây xích tới cực điểm khi phải chịu tải lực lượng cơ bắp khổng lồ của Thường Nguyệt đang không ngừng truyền vào để chuẩn bị cho một đòn phủ đầu bất cứ lúc nào.

Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Thường Nguyệt và tăng nhân cứ thế lặng im đối mặt nhìn nhau, sau vài giây, tựa như cảm giác được thời cơ vừa đến ngay lập tức cả hai liền động cùng một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện