(Cảm ơn "mèo xuyên không" đã đề cử nha hehehehehe.)
Ở trong hang động, Cảnh Bình và Tử Lăng đang canh gác thì đột nhiên cảm giác được "tiểu thư" nhà mình cử động trở lại.
Chỉ là không đợi hai người kịp hỏi thăm, "Thường Nguyệt" liền chợt như hóa thành một cơn gió mà hướng về cửa hang mà lao đi.
Thấy vậy, Tử Lăng và Cảnh Bình không khỏi ngờ vực trong giây lát nhưng rồi vẫn đuổi theo.
"Tiểu thư, ngài muốn đi đâu vậy?"
Cảnh Bình không khỏi nghi hoặc dò hỏi, chỉ là "Thường Nguyệt" lúc này cũng không đáp lời chút nào.
Hành động lạ thường này làm cho cả Cảnh Bình và Tử Lăng đều nghi ngờ tới cực điểm.
Nhưng đang lúc bọn hắn đang không biết phải làm sao thì đột nhiên "Thường Nguyệt" chậm lại bước chân, hai mắt thẩn thờ trong giây lát sau đó liền một lần nữa ngồi xếp bằng trở lại, hai mắt nhắm chặt, mặc kệ Tử Lăng và Cảnh Bình kêu gọi cỡ nào cũng không tỉnh.
Thấy vậy, cả hai không khỏi nhìn nhau và hoàn toàn không biết hiện tại phải làm sao đây.
"Nên mang tiểu thư trở lại không?"
Cảnh Bình không chắc chắn hỏi.
Tử Lăng trầm mặc nhìn Thường Nguyệt đang ngồi xếp bằng một lúc liền đáp:
"Cứ để tiểu thư ngồi đây cũng được, đợi một lát Hồng Nghê tiểu thư ra liền hỏi thăm ý kiến của nàng vậy."
...
Trở lại trong phật miếu, Trần Lâm phát hiện Thường Nguyệt một lần nữa tỉnh lại, hắn liền không khỏi thở phào một phen liền nói:
"Đợi một chút, ta sẽ mang ngươi ra khỏi đây nhanh..."
Không đợi Trần Lâm nói dứt câu, Thường Nguyệt liền chợt chen ngang đáp:
"Không, ta sẽ đánh tiếp, ta nhìn ra cách để chiến thắng đối phương rồi."
"Ngươi điên rồi à, ngươi kém chút liền bị đánh ch.ết đấy, ai biết được bị đánh ch.ết ở đây sẽ gây ra hậu quả tiêu cực nào lên ngươi ở thế giới thức?"
Đứng trước chất vấn của Trần Lâm, Thường Nguyệt cũng không trả lời mà chợt nghiêm mặt, hai mắt hoàn toàn thông suốt, nàng bình tĩnh đáp:
"Ngươi phải tin ta được chứ, Trần Lâm?"
Nghe vậy, Trần Lâm trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, chỉ là khi chứng kiến gương mặt đầy kiên nghị và quyết tâm kia, miện hắn mở ra mãi nhưng vẫn không thể nói được gì.
Thường Nguyệt chung quy đã trưởng thành và có cuộc sống riêng của nàng, con đường riêng của nàng, Trần Lâm biết hắn thân là người thân cận nhất của nàng thì nên giúp nàng có thể tự tin vững bước đi về phía trước mới đúng, chứ không phải hạn chế nàng bằng tư duy nông cạn của hắn, vì thế nên những lúc Thường Nguyệt hoàn toàn hạ quyết tâm như thế này, Trần Lâm mặc dù không nở để nàng mạo hiểm nhưng hắn cũng không cho phép bản thân hạn chế đi quyền lựa chọn của Thường Nguyệt.
Trần Lâm không thể không thở dài tiếng, sau đấy lại ngắn gọn dặn dò:
"Phải cẩn thận hơn một chút đấy."
"Ờm, tin ta."
Nói xong, Thường Nguyệt liền vững bước tiến lên trực tiếp đối mặt với lão tăng nhân.
Không gian tĩnh lặng trong giây lát, lão tăng nhân liền chợt động trước.
Đối phương một lần nữa thuấn thân tới trước mặt Thường Nguyệt đồng thời tung ra một quyền.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng không còn lui lại tránh né như trước nữa mà cũng cùng lúc đánh ra một quyền.
Quyền đầu va chạm, ngay tức khắc, một âm thanh chấn động bùng nổ hất bay cát bụi xung quanh.
Cả Thường Nguyệt và lão tăng nhân đều bị xung chấn ép lui lại, chỉ là lão tăng nhân chỉ lùi có hai bước trong khi Thường Nguyệt bị ép bay ra xa một sải, chênh lệch có thể nói là vô cùng lớn.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không có mảy may thất vọng mà giờ khắc này nàng còn có tâm tư để cười lên:
"Ra vậy ra vậy, ngọn lửa sinh mệnh trong quá trình lắc lư sẽ sinh ra gợn sóng liên tục lan truyền, và nhưng ngược lại, gợn sóng cũng có thể ảnh hưởng tới ngọn lửa ấy, giống như gió và lửa, gió có thể khiến lửa bị vùi dập, nhưng cũng có thể tạo thế để cho lửa bùng lên, đây quả nhiên là một kỹ thuật vô cùng tinh diệu mà."
Cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân.
"Gợn sóng" sinh ra từ sự vận động, giống như một bàn tày khẽ vổ vào nước có thể nhấc lên vài mảng gợn sóng vậy, khi một sinh mệnh vận động cũng có thể tạo ra một loại "gợn sóng" đặc hữu.
Quá trình "vận động" này không nhất thiết phải là khua tay múa chân, bởi chỉ cần "vận động" nhẹ như và đơn giản như hít thở cũng đã đủ rồi.
Nhớ lại khoảnh khắc bản thân bị đánh cho kém chút mất kết nối, và cả cảm giác nguy hiểm bản thân đột ngột phát giác khi đối đầu với địch thủ lần trước, Thường Nguyệt phát hiện ra được "hơi thở" là mánh khóe để thi triển kỹ thuật này, bởi vì lúc ấy lão tăng trước mắt không hề động đậy một chút nào, nhưng sau đó trong chớp mắt đối phương vẫn có thể đánh ra "gợn sóng" vô cùng mạnh mẽ, tựa như thao thiên cự lãng, điều này chứng tỏ đối phương khi ấy cũng không phải đang chấp nàng mà là đang súc thế, vận dụng nhịp thở đặc biệt để tích lũy "động năng" từ "vận động" để sau đó kích phát "gợn sóng".
Thường Nguyệt hiện tại cũng muốn làm điều tương tự, mặc dù không biết bất kỳ tuyệt học nào của cổ võ giả hay những tri thức, bí quyết thâm sâu trong kỹ thuật này, nhưng Thường Nguyệt lại sở hữu thiên phú học hỏi trong chiến đấu vô cùng khó lường, dễ dàng liền có thể nhìn ra môn đạo, lại kết hợp với bí thuật "Tự Tại", nàng cơ hồ là chỉ trong khoảnh khắc thông hiểu được nguyên lý của "gợn sóng" liền có thể tương đối thành thục mà sử dụng nó:
"Tự nhận thức: Ta nắm giữ "gợn sóng"!"
Chính ngay khoảnh khắc này, khi mà bí thuật "Tự Tại" được kích hoạt, Thường Nguyệt liền cảm giác được "gợn sóng" xung quanh bản thân liền trở nên vô cùng quen thuộc nhẹ nhàng, mỗi chuyển động, mỗi hơi thở của nàng đều có thể tùy ý khống chế "gợn sóng" quanh bản thân.
"Hừ, rõ ràng có thể công bằng đối chiến, nhưng đây là các ngươi ép ta bật hack đấy."
Nói xong, Thường Nguyệt liền chủ động lao lên công kích.
Lão tăng nhân cũng cùng lúc vung tay hóa quyền đấm tới cùng quyền ảnh của Thường Nguyệt va chạm.
Mặc dù động tác của hai người lúc này vô cùng nhẹ nhàng và ung dung, nhưng chỉ có người trong cuộc mà biết trận chiến lúc này sao mà căng thẳng.
Nếu có người trong nghề ở đây quan sát, hắn liền có thể phát hiện trong một "góc độ" khác, không gian đã bị đánh cho méo mó dị dạng vô cùng, bởi nếu coi không gian như mặt nước, thì Thường Nguyệt và lão tăng nhân lúc này tựa như hai đầu godzilla đang đấm nhau, mỗi động tác, mỗi cử chỉ của bọn hắn đều có thể khiến cho mặt biển giao động, nhấc lên từng cơn sóng thần cao gần mười mét ồ ạt đâm vào nhau.
Chiến đấu không thể nói là không căng thẳng và cân sức, chỉ là dù sao Thường Nguyệt vẫn chỉ mới ngộ ra gần đây, trong khi tạo nghệ về "gợn sóng" của lão tăng nhân đã không biết hao tổn của đối phương bao nhiêu năm tháng để nghiên cứu, vì vậy mà trong một trận chiến thuần so đấu kỹ thuật thao túng "gợn sóng" thế này, Thường Nguyệt hoàn toàn thất thế và sớm bị đứt hơi trước.
"Ầm!!"
Không kịp ngăn cản mà bị "gợn sóng" của đối phương đánh bay, nhưng lần này Thường Nguyệt đã có thể nhanh chóng ổn định lại được thân thể, nàng hơi kiểm tr.a chút liền phát hiện bản thân lúc này không chỉ không bị thương nặng thêm mà vết thương cũ còn đang không ngừng tốt thêm.
Điều này có một phần là do tốc độ khôi phúc của nàng vốn đã nhanh, nhưng một phần khác thì phải kể đến công lao của kỹ thuật "gợn sóng" Thường Nguyệt vừa học được này, như đã nói, "gợn sóng" có thể dùng để vùi dập ngọn lửa sinh mệnh, nhưng đồng thời cũng có thể làm thế để ngọn lửa sinh mệnh một lần nữa bùng cháy lên.
Tình huống của nàng chính là cái sau.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không vui mừng cho lắm, bởi nếu tay mơ như nàng cũng có thể làm được chuyện này vậy không lý nào lão tăng trước mắt không làm được, cứ tiếp tục dây dưa thế này nàng sẽ sớm là người trước tiên không trụ được mà thôi.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền tặc lưỡi một cái liền khẽ cười nói:
"Chậc, xem ra phải đánh trên thế mạnh của bản thân mới được rồi."