(Cảm ơn "pisulu", "con nghẹo nhựa", "Xem chùa vương", "phan ká", "QHSFi6301113", "HeoKhôngTungTăng", "mèo xuyên không" đã đề cử cho truyện nha hehehe, mãi iu mọi người (੭ˊᵕˋ)੭ଘ )
"Chẹp, nhiều lời vô nghĩa quá, dùng cách ngắn gọn hơn đi."
Thường Nguyệt ném phiến đá sang bên cạnh sau đó nhìn Tử Lăng rồi ra hiệu.
Thấy vậy, Tử Lăng cũng hiểu ý mà lấy ra súng chấm điểm sau đấy liền nhắm vào cửa đá rồi bóp cò.
"Cạch."
Một mảnh giấy nhô ra khỏi nòng súng, Thường Nguyệt liền nhanh chóng lấy xuống sau đó mở ra đọc:
"Nhận xét: Một tấm cứa đá tầm thường tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng đừng vì thế mà khinh thường nó, ở phía sau phiến cửa đá này thế nhưng là có điều bất ngờ, khuyến nghị ngươi tiến vào, nếu ngươi là tu sĩ thì càng khuyến nghị ngươi tiến vào, chắc chắn có bất ngờ lớn."
"Bình luận: Sao chỉ có một phiến cửa đá thế này? Hai cái còn lại đâu?"
Nhìn xong nội dung trên tờ giấy, Thường Nguyệt không khỏi chợt có thêm mấy nghi hoặc nữa cần được giải đáp.
Nhất là dòng nội dung của dòng bình luận kia, chẳng lẽ ý của khẩu súng này là hang động như này còn hai cái nữa chăng?
Chỉ là sử dụng khẩu súng này đã lâu, Thường Nguyệt tỏ ra bản thân đã quen thuộc, dù sao lần nào dùng xong mà nàng chẳng đầy đầu là nghi hoặc, nhưng khổ cái lại không cách nào tìm ra đáp án được vì liên tục sử dụng khẩu súng này cho một vấn đề hoàn toàn là vô nghĩa và tự chuốc bực bội vào mình, vì vậy mà Thường Nguyệt quyết định sẽ ghi lại trong lòng rồi để đó, hiện tại thì nên quan tâm tới thứ trước mắt thì hơn.
"Được rồi, các ngươi ai muốn vào trước?"
Nghe vậy, đám người liền nhìn nhau một cái sau đấy Cảnh Bình liền bước lên trước rồi nghiêm mặt nói:
"Xin tiểu thư để ta đi đầu tiên để dò đường."
"Chắc chứ?"
"Hoàn toàn chắc chắn!"
Thấy Cảnh Bình đã quyết tâm, Thường Nguyệt liền không nói thêm mà né ra một con đường cho hắn rồi nói:
"Mặc dù Tử Lăng đã nói phía sau cửa đá chỉ là một tòa đại điện bình thường thôi, nhưng ngươi cẩn thận một chút vẫn hơn, và cũng chúc ngươi bình an."
"Đa tạ tiểu thư."
Nói xong, Cảnh Bình liền bước lên trước sau đấy vươn tay đẩy cửa đá.
Phiến cửa đá nặng nề ngay lập tức liền như có cảm ứng mà từ từ hé mở để lộ ra cảnh tượng bên trong là một tòa đại điện cũ nát.
Không chút do dự, Cảnh Bình liền đi vào, cửa đá sau đó cũng từ từ khép lại đến cuối cùng hoàn toàn đóng kín.
"Sao rồi, cảnh tượng vừa rồi có giống với lúc ngươi lần đầu vào đây không Tử Lăng?"
"Thưa tiểu thư, hoàn toàn giống nhau như đúc, nếu không có bất ngờ thì Cảnh Bình sau khi tiến vào sẽ bị một tia sáng quét qua, sau đấy bốn bức tường xung quanh đại điện sẽ bắt đầu hiện lên nội dung của một bộ tuyệt học."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền an tâm, sau đó nàng lại nhìn cửa đá rồi trầm tư trong giây lát sau đấy liền hỏi:
"Vậy nếu có hai người cùng lúc tiến vào trong thì như thế nào?"
Bị hỏi khó, Tử Lăng liền lắc đầu bình tĩnh nói:
"Tình huống đó Tử Lăng chưa từng gặp qua nên không biết, có lẽ cả hai người sẽ cùng đạt được một bộ tuyệt học chăng."
Lại nhìn cửa đá mấy giây, Thường Nguyệt liền đột nhiên đi tới.
"Sư tỷ, ngươi muốn đi vào sao?"
Hồng Nghê nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt vẫn bước tới nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
"Ta chỉ là muốn thử một chút mà thôi."
Nói xong liền đặt tay lên phiến cửa đá rồi đẩy.
Ngay lập tức Thường Nguyệt liền cảm thấy một lực cản vô cùng to lớn, thấy vậy nàng không khỏi nhíu mày sau đó chợt dùng sức càng lớn.
Cửa sau đó cuối cùng là nhịn không được trước lực lượng to lớn của Thường Nguyệt mà bị ép mở.
Chỉ là lúc này, cảnh tượng bên trong lại vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Không còn là đại điện cũ nát kia nữa, trước mắt đám người Thường Nguyệt chỉ là một màn đêm mờ mịt.
"Quái, tại sao lại có dị biến như này?"
Thường Nguyệt nghi ngờ tự nhủ.
Chỉ là không đợi cả bọn kịp phản ứng, một luồng ánh sáng ngay từ trong bóng đêm vô tận chợt xuất hiện và quét tới.
Hồng Nghê phản ứng nhanh nhất, trong khoảnh khắc Hồng Nghê thông qua bí thuật "Chân Ngã" liền nhìn ra manh mối nào đó, sau đó liền vận dụng bí thuật "Tự Tại" để che dấu đi tất cả tu vi của bản thân.
Vì vậy mà sau khi ánh sáng quét qua, người duy nhất còn đứng vững là Hồng Nghê và Tử Lăng, trong khi hai người khác là Thường Nguyệt và Hạ Hi thì vẫn sững sờ đứng yên tại chổ trong giây lát sau đấy liền chợt ngã xuống.
"Tiểu thư?!"
Tử Lăng ngay lập tức làm ra phản ứng mà phi tới bên cạnh Thường Nguyệt để đỡ lấy nàng, Hồng Nghê cũng kịp vịn lại thân thể của Hạ Hi.
Hơi kiểm tr.a một chút, Hồng Nghê không khỏi nhíu mày một cái.
"Thân thể không có dị thường, thần hồn cũng còn nguyên trong thể xác, chỉ là ý thức đã bị chuyển di tới nơi nào đó rồi."
Nói xong, Hồng Nghê liền nhíu mày tới một phương hướng, nơi đó là phía sau phiến cửa đá kia, Hồng Nghê có thể thấy được, sâu trong bóng tối đó là hạch tâm của toàn bộ nơi này, cũng là nơi có khả năng cao nhất đang chứa ý thức của Tô Thường Nguyệt và thị nữ của nàng.
"Thật kỳ quái, không phải hư cũng không phải thực, thứ đó là gì?"
Trong lúc Hồng Nghê tự hỏi, tấm cửa đá cũng dần dần khép lại, đến cuối cùng đã hoàn toàn đóng hẳn.
Hồng Nghê cũng vì thế mà càng thêm nhíu mày tự hỏi bản thân hiện tại nên làm gì đây, liệu có nên nổ lực để giải cứu cô nàng tùy tiện này không?
"Hồng Nghê tiểu thư, ngài có cách để giúp tiểu thư đúng không, xin ngài hãy giúp nàng, hoặc nếu không được thì xin hãy cho Tử Lăng biết phương pháp, Tử Lăng đích thân thực hiện."
Tử Lăng mặt lạnh băng nhìn Hồng Nghê, giọng vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng Hồng Nghê dường như có thể thấy được vẻ gấp rút của nàng.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Hồng Nghê bình tĩnh đáp:
"Yên tâm, mọi chuyện không tồi tệ đến thế đâu, này chỉ là ý thức chuyển di mà thôi, nếu ta đoán không sai thì tia sáng vừa rồi đã liên kết nàng tới một nơi nào đó, chỉ cần liên kết bị phá hủy ý thức nàng sẽ tự động tỉnh lại mà thôi."
Nghe vậy, Tử Lăng liền nhíu mày gặng hỏi:
"Vậy làm sao để phá hủy liên kết kia đây?"
"Không cần cưỡng ép phá hủy, bởi làm thế cũng chẳng được lợi gì mà còn có thể khiến sư tỷ không nhớ được đoạn trải nghiệm hiện tại trong khu vực bí ẩn kia, cách tốt nhất là chờ một chút, dù sao cũng không có nguy hiểm gì, nếu không có gì bất ngờ mối liên kết tạm bợ này sẽ ngày càng yếu ớt và nàng sẽ tự động tỉnh lại thôi."
Mặc dù nói như thế, nhưng Hồng Nghê cũng biết vẫn có một số rủi ro mà Thường Nguyệt có thể gặp phải, dù sao ý thức là thứ vô cùng dễ dàng bị đả kích, và hậu quả sau đó cũng tương đối nghiêm trọng, có thể để lại những cơn ám ảnh không ngừng giày vò tinh thần ngươi mỗi khắc mỗi giây.
Chỉ là cân nhắc tới việc Tô Thường Nguyệt đã sở hữu "Chân Ngã", ý chí của nàng chắc chắn là vượt qua những kẻ tầm thường rất nhiều, vì vậy mà khả năng bị tổn thương tinh thần là tương đối thấp, nhưng dù sao việc này chung quy cũng không nên để lâu, ai biết được sẽ có ngoài ý muốn gì xảy ra đây.
Vì vậy mà Hồng Nghê liền nhìn cảnh tượng sau phiến cửa đá một cái nàng liền vươn tay kéo cửa đá khép lại.
"Hồng Nghê tiểu thư, đây là...?"
"Tiếp tục để nó mở ra như vậy cũng không có lợi gì, thậm chí còn có thể khiến lão đầu kia không ra được, vì vậy mà chẳng bằng hiện tại đóng lại, sau đấy ta lại tiến vào thử xem sao."
Hồng Nghê vừa dứt câu, cửa đá liền đột ngột được mở ra, Cảnh Bình lúc này cũng từ từ bước ra ngoài, dường như bởi vì lần này có thu hoạch lớn nên nét mặt già nua của hắn giờ đây không khỏi xuất hiện vài phần ý cười.
Chỉ là khi đi ra lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình và Hạ Hi đang bất tỉnh, hắn không khỏi nghi hoặc mà chợt hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"