(Cảm ơn "Xem chùa vương", "MTV250518", "pisulu" đã đề cử cho truyện nha ehehehe.)
Thông qua chỉ dẫn của Tử Lăng, Thường Nguyệt rất nhanh liền lái phi chu tới được vị trí gần hang động kia.
Mặc dù đoạn đường này không mấy yên ổn lắm, Hồng Nghê không khỏi cảm thấy đầu mình có chút quay vòng vòng, nhưng may mắn lần này cả đám vẫn tiếp đất an toàn và phi chu cũng không đâm trúng thứ gì hết.
Đặt chân giữa khu rừng rậm, Thường Nguyệt thu phi chu vào nhẫn trữ vật sau đấy liền hỏi Tử Lăng.
"Thế tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Tử Lăng nghe vậy liền kiểm tr.a xung quanh một hồi sau đó liền đáp:
"Hướng này, mời tiểu thư và mọi người theo ta."
Nói xong, Tử Lăng liền đi trước dẫn đường, cả đoàn thì đi theo sau.
Khi bước tới trước một vách đá, Tử Lăng không chút do dự liền nhảy xuống, thấy vậy Cảnh Bình liền nhảy theo, Hồng Nghê thấy vậy cũng không đắn đo mấy mà cùng xuống.
"Tiểu thư, Hạ Hi cảm thấy có lẽ bản thân vẫn nên ở đây đợi mọi người trở lại thì hơn."
"Xời, đã là Luyện Khí tầng hai rồi mà ngươi còn sợ cái gì, đây để ta bế ngươi xuống."
"Ách, tiểu thư, chuyện này..."
Không đợi Hạ Hi kịp ú ớ xong, Thường Nguyệt liền đem nàng bế kiểu công chúa sau đó liền bước tới dự định nhảy xuống.
Nhưng ai ngờ lúc này, Tử Lăng lại bình tỉnh phóng lên trở lại vách đá trước sự ngỡ ngàng của Thường Nguyệt và Hạ Hi.
"Ngại ngùng quá, Tử Lăng nhớ nhầm, là vách đá bên kia mới đúng."
Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Thường Nguyệt và Hạ Hi thì trầm mặc nhìn lấy bóng lưng của nàng sau đấy lại xoay sang nhìn vực thẩm sâu không thấy đấy trước mắt.
"Chậc chậc, nói sao đây, thì ra đây gọi là "Sống mà không nghi ngờ thì sẽ có lúc phải bất ngờ" đấy sao."
...
"Là chổ này, mọi người có thể tự tin xuống được rồi sẽ không ngã ch.ết đâu."
Nói xong, Tử Lăng liền nhảy xuống thị phạm.
Chỉ là lần này Cảnh Bình và Hồng Nghê đầy người lắm lem cát bụi cũng không có lại nhảy xuống theo nữa.
Thấy vậy, Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nói đỡ cho Tử Lăng:
"Ai mà chẳng có sai lâm trong đời nha, phải biết thông cảm một chút, đây để ta đi trước cho các ngươi xem."
Nói xong Thường Nguyệt liền tiến lên mấy bước rồi nhảy xuống.
Cảnh Bình, Hạ Hi, Hồng Nghê đứng đợi hồi lâu cũng không thấy Tử Lăng leo lên trở lại, ba người mới thở phào một hơi sau đó Hồng Nghê cũng đi xuống, Cảnh Bình cõng Hạ Hi cũng đi theo không lâu sau đó.
Quả nhiên lần này khác biệt, ba người rơi tự do không bao lâu liền đã tiếp đất trên một mỏm đá nhô ra.
Thuận theo con đường mòn, ba người rất nhanh liền thấy được cửa hang trong lời kể và Thường Nguyệt cùng Tử Lăng đang đứng đợi sẵn ở đó.
"Chậc chậc, các ngươi chần chờ thật lâu nha, đi vào thôi."
Thường Nguyệt và Tử Lăng đi đầu tiến vào, ba người còn lại cũng nối đuôi mà theo sau.
Đi dạo dọc hành lang cũ kỹ, Thường Nguyệt đầy hứng thú quan sát vách đá bốn phía xung quanh.
Nơi đây tựa như đã từng có thời điểm nguy nga huy hoàng tráng lệ, nhưng hiện tại đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mài mòn, vẻ huy hoàng kia đã sớm biến mất, còn lại chỉ là đống văn triện mục nát cũ kỹ khó thành hình thù có ý nghĩa.
"Chậc, nghe đồn võ giả đã từng có thời đại huy hoàng thuộc về mình, nhưng trải qua thời đại hưng thịnh, càng theo năm tháng võ đạo càng suy nhược, cuối cùng hoàn toàn bị tiên đạo cắt đứt con đường vấn đỉnh chí cao."
Thường Nguyệt không khỏi cảm khái một tiếng.
Nghe vậy, Cảnh Bình không khỏi có chút thổn thức mà nhìn lại di sản của cổ võ giả ở xung quanh, hắn không thể tưởng tượng được thân ảnh của các bậc tiền bối đã từng vĩ ngạn cỡ nào mới có thể sánh vai được các đại năng tiên đạo và cùng bọn hắn tranh phong. Nhưng các tồn tại vĩ đại như thế vẫn không thể chống cự được tuế nguyệt mài mòn mà dần biến mất, cổ võ đạo hết thịnh liền đến suy, để rồi cuối cùng không vực dậy nổi mà hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử, còn sót lại chỉ là chút tàn công và một võ đạo rách nát nhỏ yếu không chịu nổi.
Trái ngược với Cảnh Bình, Hồng Nghê và Tử Lăng cũng không có bao nhiêu cảm xúc hết.
Tử Lăng thì đơn thuần là không quan tâm những thứ này, còn Hồng Nghê thì nhìn mãi những chuyện tương tự nên đã sớm quen rồi.
Ở Bát Hoang giới, mỗi thời đại đều có một con đường đã từng vô cùng hưng thịnh nhưng rồi sẽ có lúc phải suy tàn bị thay thế, tiên đạo chỉ là một trong những con đường đó mà thôi.
Không phải vấn đề ở con đường này mạnh hay yếu, quan trọng là có phù hợp hay không phù hợp với thời đại đương thời.
Dù là đã từng hưng thịnh như "Chí tôn lộ" đã tạo ra biết bao cấp độ Đế Cảnh cũng khó mà trường tồn được theo thời gian, đợi đến thời của nàng "Chí tôn lộ" chỉ còn là một đầu hoang lộ không ai đi cả, điều này cũng làm cho Hồng Nghê tự hỏi liệu có con đường nào vĩnh hằng bất biến không?
Và nàng khi ấy cũng rất nhanh liền tìm ra được câu trả lời.
"Thiên Kiêu Lộ, bậc Chí tôn chưa chắc thời nào cũng có, nhưng những thiên kiêu kiệt suất, tinh hoa của một thời đại chắc chắn sẽ không bao giờ thiếu, vì vậy mà con đường của Thiên Kiêu liền chưa từng đứt quãng qua, trừ khi là thời đại mạt pháp, nơi mọi con đường đều đón nhận sự chung kết mà thôi."
Đang lúc Hồng Nghê bâng quơ nhớ lại chút cảm ngộ kiếp trước, Thường Nguyệt đi đầu liền chợt lên tiếng.
"Tới rồi!"
Nghe vậy, cả đám mới chú ý tới phía trước đã không còn đường đi nữa mà thay vào đó là một tấm cửa đá, thấy vậy, Thường Nguyệt liền tràn đầy hứng thú mà đánh giá tấm cửa đá trước mắt này.
"Ngươi lúc trước làm sao thu được tuyệt học vậy Tử Lăng, mở phiến cửa đá này ra sao?"
"Vâng, chỉ cần đẩy tấm cửa đá này ra sau đó đi vào liền được, tuyệt học sẽ tự hiển lộ trên vách đá xung quanh."
Thấy điều kiện thế mà dễ dàng như vậy, Thường Nguyệt không khỏi vuốt cằm suy tư, nàng cảm thấy nơi này hiển nhiên còn cất giấu những bí mật khác nữa, vì vậy mà Thường Nguyệt bắt đầu mò mẫn xung quanh.
Ngạc nhiên thay sau đó nàng thế mà mò mẫn được thứ gì đó.
Tại một đống đá vụn vỡ nát, Thường Nguyệt đào ra được một phiến đá có khắc một loại ký tự của ngôn ngữ nào đó.
"Hừm, dựa theo đường nét này, ta nhìn thấy được sự tương đồng với ký tự của đương đại, vì vậy mà ngôn ngữ này hẵn cũng không quá xa xưa, chỉ là để mà giải đọc được trên đây viết gì thì sợ sẽ hơi mất thời gian đấy."
Bằng vào IQ 200, Thường Nguyệt rất nhanh liền suy luận ra một chút tình báo về thứ ngôn ngữ được khắc trên phiến đá và ước lượng thời gian cần để giải đọc được.
Chỉ là nào ngờ Tử Lăng ở bên cạnh chỉ liếc một cái sau đấy liền nói:
"Phía trên ghi nơi này là "Thiên Võ Cổ Động", di sản cuối cùng của Võ Đạo, người hữu duyên tiến vào sẽ nhận được một trong những truyền thừa tinh túy nhất của Võ Đạo khi ấy, riêng tiên đạo tu sĩ nếu đã vào thì mau cút, nếu dám cưỡng ép xâm phạm thánh địa thiêng liên của võ giả thì sẽ phải trả giá đắt."
Nghe Tử Lăng lưu loát nói xong, Thường Nguyệt không khỏi có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng rồi hỏi:
"Tử Lăng, ngươi đọc được cả ngôn ngữ cổ đại luôn á?"
Thấy tiểu thư nhà mình kinh nghi như thế, Tử Lăng liền lạnh nhát lắc đầu một cái sau đó liền bình tĩnh nói:
"Tử Lăng không biết đọc ký tự cổ, nhưng Tử Lăng có thể đọc được ký tự ngược."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi nghi hoặc.
"Ý ngươi là gì?"
Thấy vậy, Tử Lăng cũng không đáp mà chỉ nắm lấy phiến đá trên tay Thường Nguyệt sau đó xoay ngược lại.
Ngay lập tức, đống ký tự ngổn ngang khó hiểu liền trở thành một đoạn văn mạch lạc rõ ràng mà ai cũng đọc được, chỉ cần không phải mù chữ là được.
"À..."