(Cảm ơn "GQkXF79656" đã đề cử, cảm ơn "mèo xuyên không" đã tặng quà nhé hehehe.)
"Được rồi, nếu không còn nghi hoặc gì nữa thì ta đi vào đây, hai ngươi các ngươi bảo vệ sư tỷ ta cho tốt đấy."
Nói xong, Hồng Nghê liền đẩy cửa đá, ngay lập tức nàng liền cảm thấy bản thân bị quét qua một lần, chỉ là vì đã tự phong tu vi hoàn toàn, cửa đá cũng mở ra giống trường hợp của Cảnh Bình, một tòa đại điện chợt hiện ra trước mắt nàng.
Không chút do dự, Tử Lăng liền tiến vào đại điện, cửa đá cũng theo đó từ từ đóng lại.
Chỉ là đang lúc Tử Lăng và Cảnh Bình đang ngỡ ngàng không biết phải làm gì tiếp theo thì, thân thể Thường Nguyệt lại đột nhiên hơi rung động trong chốc lát, sau đấy liền đột ngột ngồi dậy.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi!" x2
Cơ hồ là ngay lập tức, Cảnh Bình cùng Tử Lăng không khỏi ngạc nhiên mà kinh hô.
Chỉ là Thuờng Nguyệt lần này chỉ "Ờm" một tiếng xem như đáp lại sau đấy liền ngồi yên tại chổ nhắm mắt dưỡng thần tựa như đang suy tư gì đó.
Thấy thế, mặc dù không hiểu lắm nhưng Cảnh Bình cùng Tử Lăng cũng chỉ có thể im lặng mà chờ đợi tiểu thư nhà mình suy nghĩ xong.
Bầu không khí liền dần dần trở nên vô cùng tĩnh lặng.
...
"Ta đã để phân thân điều khiển thân thể ngươi rồi, tạm thời sẽ không có việc gì đâu."
Trong một không gian tối đen như mực vươn tay không nhìn thấy lòng bàn tay, Thường Nguyệt vẫn đầy hiếu kỳ mà dạo bước về phía trước mà hoàn toàn không có lo lắng gì bởi lúc này Trần Lâm vẫn có thể giao lưu nói chuyện với nàng, điều này đại biểu cho nàng vẫn ổn.
Chỉ là Trần Lâm cũng không thấy ổn chút nào, hắn không khỏi bất đắc dĩ mà mắng:
"Ngươi cũng lỗ mãng quá rồi đấy, không biết gì cũng dám tự tiện nghịch ngợm lung tung, cũng không sợ trong đó ẩn chứa nguy cơ kinh khủng nào đó có thể khiến ngươi ch.ết bất đắc kỳ tử sao?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không có bao nhiêu lo lắng mà đáp:
"Lo cái gì, đã có "Súng phán xét" đánh giá trước cho rồi mà, này là chưa kể bản năng của ta khi ấy cũng không có báo động, điều này đại biểu cho chuyện này hoàn toàn an toàn, sao phải lo lắng thái quá như thế nhỉ?"
"Vậy sao ngươi không nghĩ lỡ như bản năng của ngươi có lúc sai lầm, và khẩu súng kia cố tình hố ngươi đây?"
"Nếu vậy thì đành chịu thôi, ta còn có thể làm gì đây?"
Nghe thấy những lời tùy tiện như vậy, Trần Lâm quả thật rất muốn lập tức dành ra một giờ để mắng nàng, chỉ là hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp, Trần Lâm cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Nhưng dù vậy hắn vẫn không nhịn được mà nói:
"Ngươi như vậy thì cũng quá tùy tiện đi, ngươi không muốn sống vì bản thân thì cũng phải sống vì ta chứ."
"Ách, đừng nói lời bi quan như thế có được không, vì ta có tùy tiện đến đấy đâu, dù sao ngươi phải hiểu có hai đạo bảo hiểm như thế mà còn xảy ra ngoài ý muốn thì ta có thể làm gì đây, này giống như nói ngươi đang ngồi chơi game trong nhà thì đài phát thanh thông báo có tiểu hành tinh sắp bay lướt qua trái đất vậy, ngươi ngoại trừ sống như trước đó vẫn sống thì có thể làm gì đây, vì lo ngại tiểu hành tinh đâm vào trái đất nên ngươi bay lên mặt trăng để tạm tránh nguy hiểm à?"
Nghe thấy cái ví dụ cổ quái của cô vợ trẻ, Trần Lâm không khỏi có chút cạn lời.
"Ví dụ của ngươi và tình huống hiện tại rõ ràng là hai chuyện khác nhau."
"Không không, đều như nhau cả thôi, chỉ là ngươi không muốn thấy nó giống nhau nên ngươi không thấy được thôi."
Nói xong, Thường Nguyệt tựa như chột dạ không muốn nói tiếp vì vậy mà nàng vội đánh trống lãng sang chủ đề khác.
"Mà ngươi đoán chúng ta đang ở đâu thế này, và cứ đi như thế này sẽ dẫn chúng ta đến đâu đây?"
Đối với cái thói tùy tiện của cô vợ trẻ cũng không có cách nào, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mà giúp nàng giải quyết vấn đề hiện tại.
"Theo ta thấy thì hiện tại ý thức của ngươi dường như đang bị tách biệt thân thể rồi, nói sao đây, cảm giác giống như đang chơi game VR vậy, cơ thể ngươi vẫn ở đó, linh hồn của ngươi cũng không đi đâu cả, nhưng nhận thức của ngươi lại ở một nơi khác, thay vì tiếp nhận thông tin từ thế giới thực, ý thức của ngươi giờ đây nhận lấy thông tin từ đài sever của game, ta có thể hiểu đại khái tình huống hiện tại của ngươi là như vậy, còn chuyện cụ thể hơn như nơi này là đâu thì ta chịu rồi, nhưng nếu như ngươi muốn thoát ra thì phương pháp cũng không khó lắm, dùng "Tự Tại" để cô lập ý thức của bản thân lại sau đấy ta khống chế thân thể ngươi rời đi nơi này liền được, chắc chắn phải có một đường truyền nào đó giữa ý thức của ngươi và nơi này, và đường chuyền đó hẵn không thể kéo dài quá xa."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi trầm trồ một tiếng:
"Nghe thật thú vị nha, nếu đã có thể rời đi bất cứ lúc nào vậy liền khám phá thêm một chút đi biết đâu có bất ngờ, hiện tại rời đi sớm quá thì thật đáng tiếc nha."
Nói xong, Thường Nguyệt liền tựa như nhìn thấy thứ gì đó không còn là bóng đêm mờ ảo vô tận nữa, nàng liền đầy phần khích mà nói:
"Nhìn kìa Trần Lâm, có ánh sáng!"
Nói xong, Thường Nguyệt liền tăng tốc, nàng nhanh chóng chạy tới phía nguồn sáng kia.
Ánh sáng trước mắt cũng theo đó dần dần mở rộng, đến cuối cùng, Thường Nguyệt cũng thành công chạy ra khỏi bóng đêm vô tận mà đặt chân qua màn sáng trước mắt.
Theo một cỗ cảm giác lóa mắt xuất hiện.
Đợi một lần nữa mở mắt ra, Thường Nguyệt phát hiện khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, không phải bóng tối nữa, cũng không phải hang đá kia.
Nơi này tựa như một bãi chiến trường nào đó, khắp nơi tràn đầy binh khí vương vãi trên mặt đất, khói lửa mù mịt tràn ngập khắp nơi, bầu trời thì u ám giăng đầy mây đen.
"Đây là chổ quái quỷ gì thế này?"
Đang lúc nghi hoặc, Thường Nguyệt chợt nhiên cảm giác được bản năng báo động, không chút do dự, nàng ngay lập tức lách người tránh né.
Cùng lúc đó, một bóng đen cũng vút qua trước mắt nàng, tại vị trí Thường Nguyệt vừa đứng, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết cắt vô cùng sâu.
"Thật nhanh."
Trần Lâm không khỏi kinh hô, hắn hoàn toàn không có cách nào phản ứng trước tốc độ của người vừa rồi.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không coi trọng mấy, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn thân ảnh gầy gò trước mắt.
Chỉ thấy đó là một nam tử với thân hình cao gầy, gương mặt hóp lại, hai mắt vô hồn, nhưng chiến ý quanh thân lại chưa từng ngừng sục sôi, trên hai tay đối phương có gắn hai chiếc liêm đao thi thoảng lại rung động tựa như sắp không nhịn được nữa mà đang gào thét khao khát được ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
"Hừm, không phải người sống, nhưng cảm giác lúc này của ta lại rất thật, nơi này quả nhiên rất thú vị nha."
Thường Nguyệt mỉm cười nhìn người trước mắt rồi cho ra đánh giá.
Chỉ là đối phương dường như cũng không có cảm xúc mà chỉ biết chiến đấu chém giết thôi nên cơ hồ là ngay lập tức sau khi công kích thất bại, đối phương liền một lần nữa phóng tới vung đao.
Một lần nữa nhích người né tránh, Thường Nguyệt nhanh chóng cảm giác và cho ra đánh giá về tình trạng thân thể và chiến lực của bản thân hiện tại.
"Không thể sử dụng kho đồ, không cách nào vận dụng pháp lực, không thể sử dụng thần thức, thể chất hiện tại dường như cũng không mạnh như thân thể thật của ta, chậc, quả nhiên là nơi này tràn đầy ác ý với tu sĩ tiên đạo mà, nerf này cũng có chút nặng quá rồi đấy."
Mặc dù mỉa mai là thế, Thường Nguyệt vẫn không có chút nào hoảng loạn mà thậm chí tại lần công kích thứ ba của địch thủ, nàng không còn tránh né nữa mà lựa chọn tiến hành phản kích.