(Cảm ơn "mèo xuyên không", "pisulu" và "HeoKhôngTungTăng" đã đề cử nha, hôm nay mục đề cử thật vắng vẻ, giống như nội tâm tác lúc này vậy (;′⌒") )

"Vậy, ý người là có một tên tán tu chuyên đi trộm mộ nào đấy phát hiện ra một mảnh linh thạch thô có vết tích của một cổ động phủ không tầm thường nên đối phương báo lại cho lão đại của đám các ngươi gọi là Minh lão và nói rằng mảnh lịch thạch thô kia là do ta bán ra."

"Vâng đại nhân, chuyện đại khái là thế."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi trầm tư suy nghĩ.
Quả thật lần trước nàng có đến nơi này mở quầy đổ thạch để lừa đảo một món tiền nhỏ, chỉ là không ngờ lại vô tình vướng vào phiền phức như thế này.

Thường Nguyệt suy đoán tình báo của đối phương đại khái là thật vì nàng còn có hơi ấn tượng với tên tán tu kia, khi ấy đối phương dường như còn trúng giải đặc biệt nữa.
"Lão đại của các ngươi là cảnh giới gì, đã kết đan chưa?"

Bị hỏi, Xà chột vì một tuyến sinh cơ liền nhanh chóng trả lời.

"Tiểu nhân cũng không rõ, chỉ biết Minh lão mạnh mẽ vô cùng, Phi Long bang mấy chục năm trước cũng chỉ là cái bang phái nhỏ loe que vài người, nhưng từ khi Minh lão hoành không xuất thế thống trị Phi Long bang thì bang phái chúng ta mới lên như diều gặp gió chẳng mấy chốc liền trở thành thế lực tu sĩ lớn nhất trong mười quốc gia ở đây."



Nghe vậy, Thường Nguyệt có thể tương đối chắc chắn rằng tên Minh lão kia rất có thể là Giả Đan cảnh trở lên, sác xuất là Kim Đan cũng không phải không nhỏ, nhưng Kim Đan bình thường giá trị bản thân không nhỏ, đi tới nơi nào cũng có thể làm khách khanh không cần thiết phải hạ mình tới nơi khỉ ho cò gáy này làm địa đầu xà... trừ khi.

"Trừ khi đối phương đang chạy trốn khỏi một thế lực nào đó."

Có thể khiến một tu sĩ Kim Đan phải chạy trối ch.ết đến nơi hẻo lảnh như vương quốc Thái Tuế để trốn tránh, thế lực kia mặc dù không nhất thiết phải lớn như các đại tông môn, nhưng ít nhất quy mô cũng phải tương đương các đại gia tộc như Tư Cát gia, Hà gia vân vân...

"Chậc chậc, không ngờ chỉ là một lần vô ý liền vướng phải phiền phức không nhỏ như này."
Trong lúc Thường Nguyệt đang cảm khái một tiếng, Xà chột cũng gấp rút lo lắng không chịu nổi nên chợt ấp úng nói:

"Đại nhân... đó là những gì tiểu nhân biết rồi, không biết đại nhân có thể thả tiểu nhân một con đường sống được không ạ..."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng nhìn đối phương một cái sau đó liền phủi tay nói:
"Được rồi đi đi."

Xà chột cơ hồ là có chút không tin được vào tai của mình, hắn không khỏi ấp úng hỏi lại:
"Thật... có thể đi sao?"
"Ừm, đi đi, hoặc nếu không muốn đi cũng được, một thương của ta đảm bảo ngươi xuống hoàng tuyền không đau đớn."
"Ách, tiểu nhân đi, tiểu nhân đi ngay."

Nói xong, Xà chột liền vội xoay ngươi cong chân chạy thục mạng, tựa như sợ một giây sau Thường Nguyệt sẽ đổi ý mà bội ước vậy.
"Được rồi chúng ta cũng đi thôi... sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Quay người lại, Thường Nguyệt liền nghi hoặc không hiểu sao ba người Hồng Nghê, Tử Lăng, Cảnh Bình lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái như thế.
Hạ Hi ở một bên cũng hiếu kì mà xem ba người tựa như cũng đang nghi hoặc.
"Tiểu thư, ngài cứ thế mà để hắn rời đi như vậy sao?"

"Ách, không để tên đấy rời đi vậy giữ hắn lại để ăn tết hay gì?"
Đối với câu hỏi của Tử Lăng, Thường Nguyệt có chút không hiểu.
Thấy vậy, Tử Lăng liền nói thẳng:
"Sao tiểu thư không trực tiếp giết đối phương luôn? Hắn chẳng phải đã nổi lên ác ý với tiểu thư rồi sao?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mọi người lại nhìn nàng như vậy, chỉ là Thường Nguyệt cũng không quan tâm mà nhún vai một cái liền đáp:
"Nhưng đối phương đã khai đủ rồi không phải sao, đã nói xong thả đối phương một con đường sống thì ta liền thả thôi."

Lần này, đến lượt Hồng Nghê có chút nhịn không được liền nói:
"Sư tỷ, lòng người hiểm ác, ngươi tuân thủ lời hứa thì chưa chắc gì người khác cũng sẽ tuân thủ lời hứa giống ngươi, nếu sư tỷ cứ mãi sính quân tử như thế thì chỉ tổ thiệt thân mà thôi."

Là kẻ già đời, Hồng Nghê tất nhiên biết lòng người tràn đầy mưu mô và hiểm ác tới cỡ nào, vì vậy mà nàng trước giờ chưa từng hoàn toàn tin một ai, dù cho có phát lời thề tâm ma cũng vậy, vì thế mà Hồng Nghê đối với việc Thường Nguyệt tuân thủ cam kết thả kẻ địch đi dù chẳng có ràng buộc nào cũng có chút thất vọng.

Chỉ là mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Thường Nguyệt cũng không cho là vậy:

"Sính quân tử sao? Nghe cũng thú vị đấy, và ta trước giờ thì sống theo cách bản thân thấy thú vị nhất là được, những chuyện khác có quan trọng đến thế sao? Các ngươi cho là ta bị lời cam kết ràng buộc mà làm chuyện bất lợi, nhưng nếu ta bội ước thì đó chẳng phải cũng tương đương với việc ta bị nỗi sợ hãi ràng buộc khiến ta phải hành động như thế sao? Nếu lựa chọn thế nào cũng sai thì vì sao không thể lựa chọn sao cho bản thân cảm thấy thoải mái nhất đây?"

Nghe Thường Nguyệt nói xong, mỗi người ở đây đều chợt lâm vào trầm mặc.
Cảnh Bình thì bộ dáng như có điều suy nghĩ, Tử Lăng mặt vẫn lạnh như băng hoàn toàn không có chút biến hóa nào, Hạ Hi mặc dù không hiểu hoàn toàn nhưng vẫn sùng bái nhìn lấy tiểu thư của mình.

Hồng Nghê thì có chút nheo mắt mà nhìn Thường Nguyệt, mặc dù nội tâm của nàng vẫn không cho rằng hành động của đối phương là đúng, nhưng Hồng Nghê không thể không thừa nhận, loại tính cách này của đối phương quả thật đã đánh động nàng, và khiến cho thân đã từng là Nữ Đế như nàng cũng có chút ưa thích nên muốn thân cận hơn một chút bởi Thường Nguyệt lúc này quả thật trông có chút đáng tin. Ít nhất là hiện tại Hồng Nghê nghĩ không ra loại người nào khác càng đáng tin hơn kiểu người vô tư tới cực điểm và hoàn toàn không bị lợi ích trói buộc như thế này.

"Ài, chỉ đáng tiếc, người ngây thơ như thế này thường sống không lâu."
Lắc đầu cảm khái một tiếng, Hồng Nghê mặt ngoài cũng không nói gì thêm.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền tươi cười nói:
"Được rồi đi thôi, chúng ta cùng đi tìm hang động kia nào."

Nói xong Thường Nguyệt liền xuất ra phi chu rồi leo lên, thấy thế mọi người cũng theo mà lần lượt lên phi chu.
Tất cả đã an vị xong, Thường Nguyệt liền khống chế phi chu lên đường.
...

Ở một bên khác, Xà chột chạy thục mạng một đoạn đường thật xa, đến lúc chạy không nổi nữa hắn mới dừng lại để thở dốc.
Quay lại nhìn phía sau, không thấy bất kỳ truy binh nào, Xà chột hoàn toàn không thể tin được mà thì thào:
"Đối phương thế mà thật tha mạng cho ta?"

Quả thật sống tới cái tuổi xế chìu này, không lúc nào là không ɭϊếʍƈ máu trên lưỡi đao để mưu sinh, Xà chột biết rõ tình huống ấy bản thân đã ch.ết chắc, dù có khai hết cũng sẽ bị lật lọng mà ch.ết.

Chỉ là vì giãy dụa cầu một chút hi vọng sống, hắn vẫn lựa chọn khai ra, và hắn thế mà giãy dụa cầu sinh thành công.
Điều này làm cho Xà chột không khỏi trong lòng chợt ngũ vị tạp trần, hắn không biết nên mắng chửi tên kia vì ngây thơ, hay là nên khen đối phương vì ngây thơ đây.

Và Xà chột cũng không biết bản thân tiếp theo nên làm thế nào, bởi hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày được kẻ địch nhân từ bỏ qua như thế này.
Ta nên tìm cách báo thù chăng?

Xà chột phức tạp nhìn tới một phương hướng, nơi đó là vị trí của Phi Long bang, hiện tại hắn chỉ cần lại chạy một đoạn nữa liền có thể tới tổng bộ để bẩm báo chuyện này cho Minh lão để Minh lão tổ chức đội ngũ sớm truy sát đối phương.

Chỉ là trầm mặc trong giây lát, Xà chột liền xoay người chọn một phương hướng khác mà đi.

Hắn không phải quân tử, không cần phải tuân thủ quy tắc đạo đức gì cả, Xà chột chỉ đơn giản là cảm thấy thói đời thật lạ lùng mà thôi, những kẻ luôn rình rập và mong muốn thí cái mạng của hắn lại là đám đồng đội đám bang chúng cùng hắn chiến đấu hằng ngày, trong khi trớ trêu thay người nhân từ tha cho hắn cuộc đời thứ hai là kẻ địch của mình.

Hắn không muốn lại sống như trước đó nữa, nếu ông trời đã cho hắn được sống tiếp vậy hắn liền muốn sống thật tốt, không còn vấn vương mấy chuyện lộn xộn này nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện