"Trước còn kỳ quái tại sao lại ta lại liên tục gặp hai trường hợp liền có tiên nhân muốn đoạt xá phục sinh, hiện tại xem ra quả thật là có người cố ý thiết kế những chuyện này, và đó có phải tông chủ hay không thì vẫn đáng cân nhắc lắm."

Nhìn lão tổ Tiêu gia đang thất thố cười lớn trước mắt, Thường Nguyệt liền chợt hiểu tình trạng hiện tại của đối phương.

Đối phương quả nhiên không hổ danh là một đời thiên kiêu, dù cho cốt lõi thần hồn đã bị đồng hóa hoàn toàn và trở thành chổ cư ngụ của tiên nhân, nhưng về mặt nhận thức hắn vẫn còn giữ lại được đôi chút, vì vậy nên mới có hành động phản kháng như hiện tại, bằng cách đứng ở phía đối lập với ý thức của tiên nhân đối phương muốn thông qua hành động tố giác để khẳng định tự thân vẫn độc lập.

"Đây có thể xem như là một cuộc "tranh đạo" rồi nhỉ, nếu Hà trưởng lão khi ấy không từ bỏ "Đao của Vô Tuyên" thì hiện tại sẽ là tình huống đối phương phải trải qua sao."

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt nhìn lão tổ Tiêu gia vẫn cười lớn trước mắt, khẽ lắc đầu một cái, Thường Nguyệt liền quay người rời đi.

Tình huống này nàng giúp không được, bởi cốt lõi linh hồn theo Trần Lâm nói thì đó là bản chất cốt lõi nhất của một cá thể, nếu cốt lõi linh hồn của đối phương đã bị thay thế thành nơi cư ngụ của tiên nhân, vậy đối phương cơ hồ đã hết cứu rồi, sự phản kháng hôm trước mắt chỉ là chút kháng cự vô nghĩa mà thôi, hay nói đúng hơn là chẳng có sự kháng cự nào cả, hiện tại chỉ là hành động vô tri huyễn tưởng của vị tiên nhân đang ẩn giấu kia mà thôi.



Lắc đầu một cái, Thường Nguyệt quay trở lại phi chu.
"Sao rồi sư tỷ, ngươi làm xong việc cần làm rồi sao?"
"Ừm xong rồi, chúng ta khởi hành thôi."
Vừa đáp, Thường Nguyệt vừa khởi động trận bàn, ngay lập tức phi chu liền cất cánh.

Rút kinh nghiệm từ sai lầm trước đó, lần này Thường Nguyệt lựa chọn bay với tốc độ vừa vừa không còn đóng vai dân chơi hệ phóng nữa.

Phi chu dần dần đi vào quỹ đạo là một đường thẳng, Thường Nguyệt cuối cùng cũng tìm được thời gian để nghỉ xả hơi mà không cần phải túc trực thao tác nữa bởi lúc này phi chu chỉ cần bay thẳng lền có thể đến đích.
"Tiểu thư, mời ngài uống ít trà."
"Ừm, cảm ơn ngươi Hạ Hi."

Nhận lấy tách trà nóng từ tay thị nữ, Thường Nguyệt vừa nhâm nhi nhưng rồi lại như chợt nhớ tới gì đó nàng chợt xoay sang nhìn Tử Lăng rồi hỏi:
"Ngươi có thường hay đến hang động kia không?"

Vốn đang trầm tĩnh nhìn mây từ đầu đến giờ, bị đột nhiên gặng hỏi, Tử Lăng rất nhanh liền hồi thần lại sau đấy liền đáp:

"Bẩm tiểu thư, Tử Lăng lúc nhỏ thì còn hay ghé tới hang động đó để xem xét tìm hiểu thêm, nhưng sau này lớn, việc trên người dần nhiều và cần đi cũng xa nữa nên đã lâu Tử Lăng chưa lại đến đó nữa."
"Ồ, thế hang động đó có những gì, ngươi miêu tả sơ lược một chút được không?"

Nghe vậy, Tử Lăng cũng trầm tư một lát, sau đấy liền trả lời:

"Hang động bên ngoài tương đối bình thường, ngoại trừ vị trí là giữa vách đá cheo leo ra thì không còn gì khác, nhưng nội bộ thì tương đối đặc biệt, giống như một tòa đại điện cổ, bốn bức tường có rất nhiều văn triện, đi vào sâu liền sẽ gặp được một tòa cửa đá, Tử Lăng lần đầu tiến vào cửa đá đó mới nhận được tuyệt học "Thiên Nhân Yểm", nhưng những lần sau liền không cách nào tiến vào cửa đá được nữa."

Thông qua Tử Lăng miêu tả, Thường Nguyệt cũng sơ bộ mường tượng ra được, vì vậy mà nội tâm nàng càng thêm hứng thú muốn khám phá nơi đó thử xem.
Chuyến hành trình kéo dài không quá lâu để phi chu có thể bay tới địa phận của vương quốc Thái Tuế.

Chọn phường thị đã tới trước đó làm chổ dừng chân, Thường Nguyệt cho phi chu hạ cánh cách vị trí phường thị không xa.
"Được rồi xuống thôi, chuẩn bị đi, đợi một lát nửa thời gian tới chúng ta sẽ tiến vào phường thị nơi này."
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa thu hồi lại phi chu.

Nhìn cảnh tượng quê hương quen thuộc trước mắt, Cảnh Bình không khỏi chợt xúc động trong giây lát.
Tử Lăng thì vẫn thanh lãnh như mọi khi, Hạ Hi thì mặc dù trải qua không ít chuyện nhưng hiện tại vẫn rụt rè e dè.
Hồng Nghê thì nheo mắt cảnh giác nhìn xung quanh một lượt sau đó liền khẽ nói:

"Dường như chúng ta bị người theo dõi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền biết sư muội nhà mình đang lo lắng điều gì vì vậy mà nàng chợt cười một tiếng rồi nói:

"Không sao đâu, ta đã sớm phát hiện được mấy tên chuột nhắt đó rồi, chỉ là một đám Luyện Khí sơ kỳ trung kỳ mà thôi cứ mặc kệ liền được, dù sao bọn hắn cũng không dám nhắm vào chúng ta đâu."

Nói xong, Thường Nguyệt liền xoay tới một hướng nào đó sau đấy liền cười một tiếng liền dắt cả đám đi tới rìa "trận pháp", đợi thời điểm đến, trận pháp mở ra, tất cả liền đồng loạt đi vào.

Mà lúc này ở cách đó vài trăm dặm, một người nam nhân trung niên không khỏi xoa mồ hôi lạnh trên trán vì vừa rồi hắn thế mà cảm giác bản thân sắp phải ch.ết khi nhìn thấy nụ cười kinh khủng kia, chỉ là may mắn hắn hiện tại vẫn còn sống.

"Nhanh, nhanh báo với Minh lão, người hắn tìm tới rồi, chỉ là kẻ này dường như không dễ xơi như lời hắn nói."
"Mục tiêu thế nào không phải chuyện của chúng ta, đừng có nghĩ nhiều, mau đi báo cáo đi."

Đồng đội bên cạnh cũng bị nụ cười của Thường Nguyệt dọa sợ, vì vậy mà hắn hiện tại chỉ muốn rời đi lẹ nên vội thúc dục đồng đội của mình.
"Ừm, nếu ngươi nói vậy thì đi thôi."
...
"Woa, nơi này thật phồn hoa nha."

"Xì, vẫn kém Thiên Nguyên Thành nhiều lắm, sự phồn hoa nơi đó ngày nào ngươi chả thấy, có gì mà ngạc nhiên."
Nghe thấy Thường Nguyệt bắt bẻ, Hạ Hi liền chợt tươi cười giải thích:

"Tất nhiên là không giống nha, dù sao nơi này cũng là phường thị trong vương quốc phàm nhân nhưng lại vẫn có thể phồn hoa tới mức này, tiểu thư không thấy đấy cũng rất thần kì nha."
"Cũng được đi."
Qua loa đáp lại một câu, Thường Nguyệt mang cả đám tới tửu lâu để dùng bữa và tiện thể thuê phòng.

Trong lúc đợi món, Thường Nguyệt cũng rất hứng thú mà nghe lấy một chút tình báo nhỏ nhặt từ đám khách nhân khác đang bàn tán với nhau.
Nói chung thì cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng trong đó cũng không phải không có thông tin hữu ích.

"Ngươi biết không, dạo gần đây Thiên Nguyên Huyền Tông đã gửi đệ tử tới không dưới năm lần rồi đấy, các ngươi biết vì sao không?"

"Xì, còn vì sao nữa, tất nhiên là để càn quét đám ma tu ch.ết tiệt kia rồi, hừ thật không biết đám người điên đó nghĩ gì mà lại chọn tập kích người ta trên địa bàn của người ta nữa, không uổng cho kết cục bị đoàn diệt."

"Ài, đám người đó ch.ết đáng lắm, chỉ khổ mỗi ta mà thôi, mấy ngày nay tuần tr.a rát quá không cách nào chuyển hàng vào phường thị để bán được, cũng thật là ài..."

"Thời đại này ai mà chẳng có nổi khổ riêng, ngươi vẫn còn mập mạp như thế này liền là phúc duyên thâm hậu rồi còn tiếc nuối cái gì nữa, uống đi uống đi."

Thường Nguyệt ngồi trong góc cũng nghe lén được cuộc trò chuyện của đám người kia, vì vậy mà nàng cũng biết được sau khi nàng và những người sóng sót trở được thì tông môn cũng phái ra đệ tử để thanh lý hết đám người ma tông lẻn vào địa bàn nơi này, một phần là để trả đũa, một phần khác là để tránh gặp phải chuyện tương tự.

"À các ngươi biết gì chưa, dạo này Phi Long Bang dường như đang nổ lực truy tìm một kẻ nào đấy thì phải, nghe đồn là bọn hắn phát hiện manh mối của cổ động phủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện