(Cảm ơn "Dtkienxen", "Hạ Miêu", "Rakuro", "zXgKL92518", "HeoKhôngTungTăng", "Xem chùa vương", "con nghẹo nhựa", "pisulu" đã đề cử cho truyện nha hehehehehe.)
"Ồ thế mà lại có cổ động phủ mới á? Liệu có khi nào..."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, đếu có Trúc Cơ Đan cho ngươi đâu, đây chỉ là phỏng đoán của mọi người mà thôi, cũng không ngoại trừ tình huống người đang bị truy nã đắc tội đại nhân nào đấy trong Phi Long Bang nên mới bị truy tìm gắt gao như thế."
"Ài, nhưng không phải vẫn có tỷ lệ tin đồn là thật sao, biết đâu lại có cổ động phủ thật..."
"Có thì thế nào, ngươi mà cũng định đi á?"
"Ngươi xem thường ai đấy, số kẻ ch.ết trên tay ta còn nhiều hơn số phút ngươi hành sự đấy đừng đùa."
"Ồ, vậy ngươi từng giết bao người rồi?"
"Ờ thì... hai người."
"Con mẹ nó vậy ý ngươi chê ta yếu đúng không tên thất phu này?"
...
Nhận thấy chủ đề của mấy người qua đường kia đang dần dần đi lệch, Thường Nguyệt liền ngừng nghe lén mà trầm tư suy nghĩ về nội dung trọng tâm trong cuộc hội thoại vừa rồi.
"Cổ động phủ sao... sẽ không phải là có người phát hiện ra hang động của cổ võ giả đấy chứ."
Hớp một ngụm rượu, Thường Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là chợt nàng lại cảm thấy không đúng lắm.
Đây là phương thị của tu tiên giả, tu sĩ tu tiên đi để ý động phủ của cổ võ giả làm gì, dù sao cho dù có tuyệt thế thần công bọn hắn luyện cũng không có gì dùng nha.
Kể từ khi cổ võ giả thua trong trận Tiên Võ đại chiến từ mấy vạn năm trước, Võ lộ liền đã bị chặt đứt hoàn toàn, võ giả từ đấy cũng không cách nào trường sinh được nữa, nên ngoại trừ kiểu người có hứng thú với chiến đấu muốn gia tăng kỹ năng đấu pháp như nàng, ngoài ra thì thể loại tu sĩ muốn học võ đạo của cổ võ giả ít càng thêm ít.
Vì vậy mà Thường Nguyệt có thể khẳng định là cổ động phủ trong lời đồn kia không phải nơi nàng muốn đến.
"Mà nếu đã như vậy thì ta không cần quan tâm lắm, có duyên gặp được thì vào không có duyên thì thôi."
Ung dung nghĩ như vậy, Thường Nguyệt lại sảng khoái hớp thêm một ngụm rượu.
"Khách nhân, đồ ăn của ngài đến rồi đây."
Cũng lúc này, tiểu nhị của tửu lâu vừa vặn mang đồ ăn lên.
Nhìn một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn trước mắt, Thường Nguyệt nhìn sang Tử Lăng rồi ra hiệu.
Thấy vậy, Tử Lăng cũng biết ý mà lấy ra "Súng Phán Xét" bắn thử.
Sau khi xác nhận đồ ăn bình thường nàng liền gật đầu ra hiệu cho mọi người có thể dùng thử.
"Sư tỷ, vật kỳ quái này là gì vậy, sao lúc nào trước khi ăn ngươi cũng chỉ tới đồ ăn thế?"
"À là một loại thủ đoạn để dò xét xem đồ ăn có độc hay không thôi, sư muội không cần để ý đâu."
Nói xong, Thường Nguyệt liền bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Thấy nàng không muốn nói kỹ càng, Hồng Nghê cũng không hỏi thêm mà cũng bắt đầu động đũa.
...
Tối đó nằm trên giường ngủ trong phòng trọ, Thường Nguyệt không khỏi nghĩ tới lần gặp mặt cuối với lão tổ Tiêu gia.
Trạng thái khi ấy của đối phương quả thật không thể không khiến người chứng kiến phải suy nghĩ nhiều.
Nhất là những lời cuối cùng của đối phương.
"Trần Lâm, ngươi thấy sao, liệu đó chỉ là lời nói điên nói khùng của đối phương hay quả thật là tông chủ có vấn đề?"
"Ta cũng không rõ ràng nữa, nhưng có thể là cả hai, trạng thái của đối phương khi ấy đã cực độ không ổn, theo ta thấy thì phần hồn của tiên nhân đã đồng hóa cơ hồ là hoàn toàn với phần cốt lõi linh hồn của đối phương rồi, giờ khắc này đối phương sợ là đã không còn là bản thân lúc trước, chỉ là cũng đồng thời không phải là bản thân tiên nhân kia, vì vậy mà hiện tại đối phương có thể xem là một cá thể hoàn toàn mới, quá trình này có lẽ đã sớm hoàn thành rồi, nhưng đến hiện tại đối phương vẫn chống cự thì có lẽ đó chỉ là hắn không thể tự nhận thức được bản thân là ai mà thôi."
"Ách, thật khó hiểu nha, nói ngắn gọn một chút được không."
"Ngắn gọn sao, vậy nếu nói ngắn gọn theo triết học duy vật thì ngươi là ngươi không phải vì ngươi sinh ra ngươi đã là ngươi mà ngươi là ngươi vì những gì ngươi đã trải qua hình thành nên mọi thứ của ngươi hiện tại."
"..."
"Được rồi ta cảm giác ngươi đừng nên giải thích thì hơn."
Nghe Trần Lâm giải thích xong, Thường Nguyệt chợt cảm thấy cái trán ong ong nàng liền từ chối nghe thêm nữa.
Thấy vậy, Trần Lâm mỉm cười một tiếng liền không tiếp tục làm khó nàng mà nói sang chuyện khác:
"Theo ta thấy thi lão tổ Tiêu gia có biến hóa như thế, tông chủ không thể không biết được, nhưng đối phương cũng không có phản ứng hay hành động gì, điều này cho thấy vị tông chủ kiến thủ bất kiến vĩ kia rất có thể đã sớm dự đoán được và có chuẩn bị khác, vì vậy mà nếu nói tông chủ không có vấn đề thì đến cả ta cũng không tin lắm."
"Ờm ta cũng cảm thấy vậy, lão già kia nhìn người nào cũng giống như trẻ con đang nhìn thấy đồ chơi mới vậy, xem ra lão tổ Tiêu bị chơi hỏng cũng không phải không có nguyên do đâu."
"Mặc dù cảm thấy lời vừa rồi của ngươi có chút là lạ, nhưng ngươi nói đúng, dù sao đại lão năm nay ai mà chả có chút ý nghĩ xấu trong đầu, vì vậy mà ngươi về sau tốt nhất là hạn chế tiếp xúc với tông chủ thì hơn."
Trần Lâm nghiêm túc cảnh báo Thường Nguyệt.
Nghe ra Trần Lâm đang nghiêm túc, cô vợ trẻ liền vô cùng nhu thuật gật đầu nói:
"Ta biết mà, không cần ngươi nói ta cũng dự định cách xa lão già ấy một chút, dù sao trước đó sư tôn cũng cảnh báo trước cho ta rồi."
"Ừm ngươi biết thì tốt, hiện tại ta tiếp tục nghiên cứu "Vô vi chuyển biến" đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Tốt, mai ta liền sẽ khởi hành đi tìm hang động kia, chắc chắn sẽ mang ít thứ tốt về cho ngươi."
"Thứ tốt thì không cần đâu, ngươi tự biết giữ an toàn cho bản thân ta liền đã vui lắm rồi."
Lắc đầu cười mắng một tiếng, Trần Lâm liền thu lại ý niệm của mình.
Thường Nguyệt thấy vậy cũng chợt nhàm chán nằm dài trên giường.
Không có chuyện gì làm, Thường Nguyệt bật người dậy ngồi xếp bằng tu luyện một chút.
Mặc dù nàng hiện tại là "Song Đạo Trúc Cơ", thực lực cơ bản đã tương đương với Trúc Cơ đại viên mãn rồi, và sau mỗi phút trôi qua thực lực của nàng liền sẽ càng mạnh hơn bội phần, hoàn toàn không còn cần tu luyện thêm nữa, nhưng đấy chỉ là trên lý thuyết, thực tế thì nàng mặc dù không thể hấp thụ linh khí để đề thăng tu vi nhưng lại có thể không ngừng luyện tập khai thác và khống chế thứ lực lượng ẩn tàng to lớn kia.
Chỉ là rất nhanh Thường Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ dừng tu luyện bởi lực lượng kia quá khó để khống chế lại và vận dụng tùy ý, hiệu quả từ việc tu luyện như này quá kém, hoàn toàn thua xa khi nàng vừa trải qua một trận đấu pháp căng thẳng, giống như lúc nàng đối chiến với Tiêu gia không lâu trước đó, sau trận chiến ấy nàng có thể cảm thấy được lực khống chế của bản thân đã tăng lên không ít, "Đạo Cơ" cũng trưởng thành và ngưng thực thêm một đoạn nhỏ.
"Chậc chậc, xem ra sau này phải nhiều đi mấy chổ náo nhiệt mới được, dù sao có câu nói thế nào đây, chổ nào có người chổ đó có giang hồ mà, mà nếu có giang hồ vậy liền sẽ có đánh nhau nha hắc hắc."
Mang theo ý nghĩ hay ho như thế, Thường Nguyệt dần dần chìm vào mộng đẹp.
...
Sáng hôm sau, cả đoàn nhanh chóng dùng xong bữa sáng sau đó liền cùng nhau ra khỏi phường thị.
Chỉ là không đi được bao xa, đám người Thường Nguyệt liền dừng lại bước chân.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì cả đoàn của cô vợ trẻ hiện tại đã bị bao vây.
"Chậc chậc, đội ngũ thật là lớn nha."
Nhìn đám người trước mắt, Thường Nguyệt tươi cười cảm khái một tiếng sau đấy liền lấy ra "Thương Phục Thù".