(Cảm ơn "Rakuro", "mèo xuyên không", "Dtkienxen", "Hạ Miêu", "HeoKhôngTungTăng", "pisulu", "Xem chùa vương", "MTV250518", "Thiên Lục" đã đề cử cho truyện nha ahehehehehe.)
Thời gian thấm thoát qua nhanh, thời hạn phi chu được sửa chữa xong rất nhanh liền tới.
Một lần nữa nhận lấy phi chu, Thường Nguyệt rất hài lòng với tay nghề của vị Luyện Khí sư bí ẩn kia bởi phi chu sau khi sửa chữa cứ như đồ mới vậy, không có chút dấu hiệu đã từng bị hư hại nào, điều này cũng làm cho cô vở trẻ chợt an tâm không cần lo sau này sẽ bị đám người của Nội Vụ Đường vòi tiền bồi thường.
Thường Nguyệt sau đó liền bắt đầu thông báo với đám người Hồng Nghê, Tử Lăng chiều hôm đó sẽ rời đi.
Thường Nguyệt vốn định sẽ yên lặng lên đường, nhưng không là từ nơi nào lọt tiếng gió, khi cả đoàn Thường Nguyệt tới cổng Thường Nguyệt liền đã thấy một đoàn không rất đông đến tử tam đại gia tộc đang đứng thành đội ngũ để tiễn biệt nàng.
"Chậc chậc, mấy lão già kia cũng biết lấy lòng thật đấy."
Cảm khái một tiếng, Thường Nguyệt cũng không tiện đánh mặt đang tươi cười của người khác, vì vậy mà nàng cũng tiến lên chào tạm biệt một câu.
"Hiện tại tại hạ liền phải lên đường rồi, mong ba vị gia chủ bảo trọng."
"Ài, mặc dù khởi đầu không tốt lắm, nhưng những ngày qua được nói chuyện với người tài ba như đạo hữu quả thật là vinh hạnh khó có được của Ngọc Hiên ta."
"Phải phải, nếu được, không bằng đạo hữu lại nán lại mấy ngày để chúng ta có thể làm trọn chữ "lễ nghĩa" này."
Nghe thấy lời giữ lại của gia chủ Thẩm gia, Thường Nguyệt cũng chỉ cười nhạt một tiếng sau đấy liền trực tiếp từ chối.
Lại nói thêm vài câu giả dối để ứng phó với đám người, Thường và đồng đội cuối cùng mới thuận lợi ra khỏi phường thị.
Phóng thích phi chu, đám người Hồng Nghê, Tử Lăng... mới lần lượt tìm tới vị trí ngồi của mình.
Chỉ là Thường Nguyệt vốn cũng định leo lên thuyền liền chợt khựng lại động tác.
"Sao vậy sư tỷ, ngươi quên mất thứ gì sao?"
"À không có gì đâu, chỉ là chợt nhớ ra có việc cần làm thôi, mọi người đợi ta tí, ta đi một chút liền sẽ quay về sớm thôi."
Nói xong, Thường Nguyệt liền thoáng cái liền bay vào rừng chẳng mấy chốc liền biến mất tại trong tầm mắt của Hồng Nghê.
Dõi theo phương hướng Thường Nguyệt rời đi mấy giây, Hồng Nghê liền chợt lẩm bẩm.
"Nơi đó có khí tức của lão giả Kim Đan kia, Tô Thường Nguyệt có chuyện gì với đối phương sao?"
Nghĩ nghĩ cũng không thấy việc này có ảnh hưởng gì tới bản thân lắm, ngoài trừ việc tên kia dường như hơi có chút bất thường trong thần hồn nhưng chỉ cần không dây dưa với đối phương liền không cần lo, vì vậy mà Hồng Nghê liền lắc đầu bỏ qua chuyện này sau đấy an vị tại chổ rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thường Nguyệt thông qua chỉ dẫn nhận được liền rất nhanh tìm tới vị trí lão tổ Tiêu gia đang đợi.
Thấy đối phương ung dung đứng dưới gốc cổ thụ to lớn, vẫn có tâm tình ngắm nhìn cảnh tượng núi non chập chùng nơi xa, Thường Nguyệt liền bình tĩnh nói:
"Chậc chậc, tiền bối cũng thật có nhã hứng nhỉ, không biết tiền bối gọi ta tới đây vì việc gì đây, hẵn là không phải vì để ta cùng nhìn núi nhìn trời với tiền bối đâu nhỉ?"
Nghe vậy, lão tổ Tiêu gia cười nhạt một tiếng liền đáp:
"Haha, nếu có tiểu hữu đây bồi bạn để cùng ngắm nhìn sự đặc sắc của mảng thiên địa này thì thật tốt quá, chỉ là có vẻ tiểu hữu cũng không có nhã hứng đó nhỉ."
"..."
Thường Nguyệt không đáp lời mà chỉ dửng dưng nhìn đối phương.
Thấy vậy, lão tổ Tiêu gia cũng không giông dài nữa liền nói vào chủ đề chính:
"Ài, được rồi, nếu tiểu hữu đang gấp thì lão hủ cũng không vòng vo, lão hủ gọi tiểu hữu tới đây chỉ vì muốn nói vài lời mà thôi."
"Và vài lời đó là?"
"Tiểu hữu đây nghĩ thế nào về tông chủ hiện tại của tông môn?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền nhíu mày, nàng quả thật không nghĩ tới đối phương lại đột ngột hỏi như thế.
"Tông chủ hiện tại tất nhiên là một người vô cùng hào phóng, có tâm và có tầm, tông môn trong thời kỳ tại nhiệm của hắn tất nhiên sẽ càng ngày càng hưng thịnh..."
Không đợi Thường Nguyệt nói xong, lão tổ Tiêu gia liền đột nhiên phun một ngụm nước bọt sau đấy liền đầy khinh bỉ nói:
"Ta cũng không còn là người của tên giả nhân giả nghĩa kia đâu, ngươi không cần phải tâng bốc hắn trước mặt ta để lấy lòng làm gì."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền càng bất ngờ, nàng không nghĩ tới lão tổ Tiêu gia lại dường như có hiềm khích không nhỏ với tông chủ thì phải.
"Mà đợi một chút, tiền bối nói không còn là người của tông chủ là có ý gì?"
Nghe vậy, sắc mặt lão tổ Tiêu gia chợt trầm xuống, nhưng hắn vẫn bình tĩnh mà trả lời:
"Là như trên mặt chữ đấy, ngươi thấy được ta đã thành tựu "Cực Phẩm Kim Đan" mà còn không hiểu sao?"
Nghe thế, Thường Nguyệt như nghĩ tới gì đó liền không khỏi bất ngờ mà chợt nói:
"Chẳng lẽ tiền bối là đệ tử của tông chủ và là một trong bốn chân truyền ngoại của tông môn?"
Thường Nguyệt mặc dù cũng thấy là lạ khi lại bắt gặp một người khác cũng thành tựu "Cực Phẩm Kim Đan" ở đây, chỉ là nàng không ngờ đó cũng là một trong bốn chân truyền của tông môn, dù sao chân truyền đúng đắn không phải nên ở Tông Chủ Sơn sao, làm gì phải ở nơi khỉ ho cò gáy này mở phân gia làm gì.
Chỉ là Thường Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng lão tổ Tiêu gia khi nghe tới từ "đệ tử" liền khinh thường phì một tiếng liền nói:
"Lão hủ từ lâu đã không còn là đệ tử của người đó nữa rồi, xin tiểu hữu đây phân rõ một chút."
"Ách, đã có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao tiền bối lại kỳ thị tông chủ như thế?"
Nghe thấy nghi hoặc của Thường Nguyệt, lão tổ Tiêu gia trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn liền thở dài rồi nói:
"Rất nhiều chuyện đã xảy ra để rồi một người từng phong quang vô tận như ta cũng phải rơi vào cái thế cục này, chỉ là ngươi cũng không cần quan tâm, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu mà thôi, liệu mà tránh xa tên giả nhân giả nghĩa đó ra, từng câu từng chữ, từng động tác của đối phương đều là gạt người, tất cả đều bị hắn thao túng rồi, không có gì là ngẫu nhiên cả, tất cả đều đã bị sắp xếp cả rồi."
Nhìn thấy lão tổ Tiêu gia càng nói, thần thái càng trở nên trầm trọng, hai mắt dường như có tơ máu, Thường Nguyệt không khỏi nhíu mày.
"Tiền bối, ta nghĩ người căng thẳng quá mức rồi, bên kia có bãi cỏ kia không ấy tiền bối lại đó chạm ít cỏ cho thanh tỉnh đầu óc đi."
"Hừ, đến ngươi cũng nghĩ ta điên rồi sao, Tiêu gia, Hàn gia, Tư Cát gia, bên nào cũng nghĩ ta điên rồi, nhưng đám các ngươi nào biết được tất cả chuyện này là một bàn cờ thâm sâu tới cỡ nào, tất cả đều được sắp xếp sẵn bởi một tay của người đó mà thôi."
"Nhưng để làm chi chứ? Không biết tiền bối đây đã phát hiện thứ gì rồi mà lại nói vậy, nếu tông chủ quả thật đã sắp xếp mọi chuyện vậy thì mục đích của đối phương là gì?"
Đứng trước lời chất vấn của Thường Nguyệt, lão tổ Tiêu gia liền chợt cười lạnh một tiếng sau đó liền bình tĩnh nói:
"Người đó muốn làm gì sao? Haha, mặc dù ta không biết tại sao phải làm thế, nhưng đường đường là tông chủ của Thiên Nguyên Huyền Tông thế mà lại muốn... "chủng tiên"."
Nghe thấy hai từ lạ lẫm ấy, mi mắt Thường Nguyệt nhíu lại càng sâu.
"Sao rồi, ngươi không tin ta sao? Hahaha, cũng phải, làm gì mà có ai tin ta được, mà thôi, ngươi không tin thì thôi, chỉ cần ta tin là được, phải, ta tin người đó tuyệt không có lòng tốt gì, chỉ cần ta còn tin tưởng thì ta vẫn là ta thôi hahaha."
Nhìn lão tổ Tiêu gia chợt cười lớn, Thường Nguyệt bề ngoài giả vờ như không hiểu, nhưng trong nội tâm lại trở nên trầm trọng vô cùng.
Nàng nhớ lại lời Trần Lâm khi lần đầu gặp được lão tổ Tiêu gia, khi ấy Trần Lâm đã nói sâu trong thần hồn của đối phương là một loại linh hồn cao cấp vô cùng đến cả hắn cũng không thể thăm dò được.