Sáng hôm sau, khi bầu không khí trong Tiêu gia vẫn còn êm đềm va yên ắng thì đột nhiên, một tiếng hét thất thanh phá vỡ bầu không khí lúc này.
"Không thể nào, không thể nào, tu vi ta đâu? cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ của ta đâu? Sao lại chỉ còn lại là Luyện Khí tầng ba thế này?"

Trong một căn phòng xa hoa được trang trí bởi vô số vật quý giá, Tiêu Phong tỉnh lại sau cơn hôn mê liền phát hiện gần như toàn bộ tu vi của bản thân đều mất hết, từ thiên tài mười sáu tuổi đã đạt Luyện Khí hậu kỳ hắn rơi thẳng xuống cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, chênh lệch không thể nói là không lớn.

Sự kiện này rất nhanh liền làm kinh động toàn bộ cao tầng của Tiêu gia.
Các trưởng lão Trúc Cơ kỳ lần lượt tới để kiểm tr.a thử tình huống lạ kỳ của Tiêu Phong lúc này nhưng tất cả đều chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu vì không thể nhìn ra bất kỳ dị tượng gì.

"Thế này là sao? Làm sao mà một Luyện Khí hậu kỳ có thể trong một đêm mà rơi thẳng xuống cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ với không một chút dấu vết được chứ?"
Nghe đám người bẩm báo, gia chủ Tiêu gia không khỏi tức tối tới mức bóp nát chén ngọc trên tay.

Chỉ là hắn rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh sau đó lại tự thân tới kiểm tra.
"Phụ thân, ngài phải giúp ta, ta rõ ràng là thiên tài của Tiêu gia, ta không muốn rơi xuống làm phế vật Luyện Khí tầng ba đâu, Phong nhi biết lỗi rồi mà, cầu phụ thân nhất định phải giúp ta."

Nghe thấy nhi tử cầu xin, gia chủ Tiêu gia rõ ràng cũng rất khổ sở, chỉ là hắn hiện tại cũng không có cách nào khi mà dù là chính hắn tới cũng không thể nhìn ra vấn đề được.
"Đi bẩm báo lão tổ đi."



Rơi vào đường cùng, Tiêu Chiến chỉ có thể bất đắc dĩ ra lệnh như thế, mặc dù hắn vẫn còn cảm thấy ấm ức với hành động bỏ qua lợi ích của gia tộc để lấy lòng người kia của lão tổ, nhưng tình huống hiện tại nếu xử lý không tốt có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của nhi tử, hắn không thể không hạ mình lần nữa.

"Không cần, ta đã tới rồi đây."
Vốn nghĩ cần mất một khoảng thời gian để thông tri, nào ngờ hạ nhân còn chưa kịp nhận lệnh, lão tổ Tiêu gia đã đột ngột xuất hiện trước và đi tới bên người Tiêu Phong.
"Hừm..."

Nắm lấy cánh tay của đối phương, lão tổ Tiêu gia nhắm mắt trầm ngâm, thần thức không ngừng kiểm tr.a thể nội của Tiêu Phong.
"Thế nào rồi thưa lão tổ, tình huống của Phong nhi có thể khắc phục được chứ."
Thấy năm phút trôi qua, lão tổ vẫn nhắm mắt trầm ngâm, gia chủ Tiêu Chiến không khỏi chợt cảm thấy gấp rút.

Bị gọi lấy, lão tổ Tiêu gia cũng chợt mở mắt sau đó bình tĩnh nói:

"Hết cứu rồi, đến cả ta cũng nhìn không ra đứa nhỏ này bị gì nữa, tạm thời cứ cho hắn dùng dược liệu bồi bổ thân thể trước đi, đợi mấy ngày nữa lại kiểm tr.a lại, nếu khi ấy còn không có tiến triển tốt thì chỉ có thể bó tay mà thôi."

Nghe vậy, đám người đều chợt như ch.ết lặng, trong đó bị đả kích sâu sắc nhất không ai khác chính là bản thân Tiêu Phong, bị đả kích sâu sắc thứ hai thì liền là gia chủ Tiêu Chiến.
"Lão tổ, liệu việc này có liên quan gì đến đám người kia không, dù sao thời điểm cứ hơi... trùng hợp."

Nghe thế, lão tổ Tiêu gia liền liếc nhìn người vừa nói sau đấy liền hỏi:
"Ngươi có bằng chứng không?"
"Ách, ta không có."
"Vậy chuyện này liền không liên quan gì đến đám người kia hết, được rồi giải tán đi."

Nói xong, lão tổ Tiêu gia liền chợt biến mất trước mắt đám người để lại một bầu không khí bàng hoàng và mông lung vô cùng.

Mà vào lúc này, mặc dù đã phong tỏa tin tức, nhưng tuyệt không ai có thể biết được cảnh tượng hiện tại trong Tiêu gia đã bị bên thứ ba nhìn thấy rõ ràng từ đầu tới cuối.

Nhìn thấy Tiêu Phong quả thật đã rơi từ Luyện Khí hậu kỳ xuống Luyện Khí tầng ba, Trần Lâm không khỏi trầm mặc trong giây lát sau đó liền xoay sang nhìn cô vợ trẻ đang nhìn nơi khác rồi nói:
"Đây là việc tốt ngươi làm ra đấy sao?"
"Ách, nào có đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Vậy tại sao ta hiện tại không thấy món vật phẩm "Huy Hiệu Cổ Tích" đâu nữa rồi, chẳng lẽ cũng trùng hợp rơi mất rồi sao?"
"Cũng có thể nha..."
Tựa như không thể chịu nổi trước ánh mắt chất vấn của Trần Lâm, cô vợ trẻ chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.

"Ài, được rồi, ta quả thật có sử dụng "Huy Hiệu Cổ Tích" lên người đối phương, nhưng đó chỉ có thể xem như nguyên nhân gián tiếp mà thôi, đối phương là vì một nguyên nhân trực tiếp nào đó nên mới bị rớt cảnh giới như thế, và đó tuyệt không phải do ta."

Nghe vậy, Trần Lâm cũng không phản bác bởi quả thật tác nhân trực tiếp gây ra chuyện này không phải là nàng.
Chỉ là như thế thì ai sẽ có động cơ làm chuyện đó nhất đây?
"Nếu dựa theo kịch bản của Tiêu Viêm thì có khi nào tên kia cũng có chiếc nhẫn ẩn chứa một lão quái vật đang ngủ say không?"

Thường Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng trầm ngâm một cái sau đó liền cũng gật đầu mà nói:

"Nếu như ta không nhớ nhầm thì "Huy Hiệu Cổ Tích" chỉ có thể khiến ngươi trải nghiệm tình huống na ná nguyên tác mà thôi, vì vậy việc đối phương nhận được một lão gia gia như "Dược lão" của Tiêu Viêm cũng không phải không thể xảy ra, chỉ là chi tiết chắc chắn sẽ khác rất xa, vô cùng xa, dù sao ngay từ đầu tính cách của tên Tiêu Phong kia đã không giống Tiêu Viêm trong nguyên tác rồi, vì vậy mà đối phương cầm kịch bản này có thể đi tới đâu thì thật sự khó nói lắm."

Vừa nói xong, Trần Lâm lại chợt lắc đầu:

"Mà thôi, chuyện này tạm thời không lấn sâu vào làm gì, hiện tại trước hết cứ nghĩ cách tìm hiểu được bí thuật triển khai "Đại thế" của Tiêu gia đi, nếu cũng có thể thi triển thành công, vậy có khi ta cũng có thể thi triển được "Bành trướng lãnh địa" đấy, khi ấy chúng ta liền có thêm một át chủ bài khác trên tay."

"Vậy ngươi định làm thế nào?"
"Nói thật thì ta còn chưa nghĩ thông, nhưng có lẽ ta có thể giúp tên đệ tử Tiêu gia hữu duyên kia một chút để đối phương cũng trở thành cao tầng, khi ấy đối phương tất nhiên liền sẽ được học bí thuật kia, khi ấy ta lại học lõm liền xong."

Nghe vậy, cảm thấy đâu đó vẫn còn không đáng tin, Thường Nguyệt không khỏi nghi ngờ mà hỏi:
"Làm thế ổn sao? Sẽ không mất nhiều thời gian quá chứ?"

"Không sao, nhiều lắm cũng chỉ là một hai năm mà thôi, vừa trùng hợp ta cũng định tập trung toàn tâm toàn ý tu luyện trong năm sắp tới để đột phá tới Luyện Khí đại viên mãn."
"Có cần ta giúp không, khi ấy có lẽ thời gian sẽ rút ngắn lại hơn."

Thường Nguyệt còn chưa kịp nói hết câu, Trần Lâm liền không do dự mà bác bỏ:

"Không cần, ngươi là chiến lực mũi nhọn cần đề cao khả năng khống chế của bản thân càng nhanh càng tốt, hôm qua có thể xem là bài học cảnh tỉnh với ngươi đấy, mặc dù sở hữu sức mạnh to lớn nhưng lực khống chế lại quá kém, nếu không phải Tiêu gia lựa chọn đánh từ trẻ tới già mà không phải là già trẻ cùng lên một lúc thì người đã sớm thua mất rồi, vì vậy mà sau khi khám phá xong động phủ của cổ võ giả, tiếp theo đó ngươi liền cần chuyên chú luyện tập khống chế sức mạnh đầu ra cho ta."

...
Trong lúc Trần Lâm đang thuyết giáo, ở phòng bên cạnh, Hồng Nghê thông qua bí thuật để quan sát toàn bộ tình cảnh trong Tiêu gia, khóe miệng nàng liền chợt câu lên.

"Tốt rồi, hạt giống tuyệt vọng và thù hận đã gieo rắc xong, sau đó chỉ việc chờ đợi nó nảy mầm kẻ này liền sẽ quyết tâm làm phản gia tộc, đến lúc ấy ta chỉ việc ngư ông đắc lợi liền được."

Nói thật, Hồng Nghê chỉ muốn bình bình đạm đạm tu luyện mà thôi, nhưng khổ sao bội kiếm kiếp trước của nàng hiện tại lại nằm trong tay Tiêu gia.

Vì muốn lấy lại vật thuộc về mình, Hồng Nghê chỉ có thể vận dụng một chút thủ đoạn mà thôi, mặc dù hậu quả có thể khiến Tiêu gia bị đả động gân cốt, chỉ là miễn sao lấy lại được bội kiếm, Hồng Nghê liền cảm thấy dù nhiều người gặp nạn cỡ nào cũng đáng, miễn sao trong đó không có nàng liền được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện