(Cảm ơn "JineeDK", "mèo xuyên không", "HeoKhôngTungTăng", "pisulu", "MTV250518", "phan ká", "Hạ Miêu", "vutretrau" đã đề cử cho truyện nha ahehehehehe.)

"Hờ, nói sao đây, trước đó ta từng được chứng kiến cảnh tượng thành tựu "Cực Phẩm Kim Đan" của một vị tiền bối rồi, quả thật rất hùng vĩ và hoành tráng, chỉ là hiện tại ta xem như mới được chiêm ngưỡng toàn bộ phong thái của "Cực Phẩm Kim Đan" đi, quả thật là vô cùng kinh diễm tới cực điểm.

Đứng trước một đối thủ mạnh mẽ tới nhường này, Thường Nguyệt không khỏi chợt trở nên vô cùng nghiêm nghị, nàng vừa cho ra đánh giá như thế, trong lòng vừa tự nhủ.
"Bảy phút!"

Tới lúc này đây, thực lực bản thân mạnh mẽ tới nhường nào, Thường Nguyệt cũng không cách nào biết rõ được, nàng chỉ biết là bản thân lúc này vô cùng mạnh mà thôi.

70% trạng thái toàn thịnh của Song Đạo Trúc Cơ cộng với buff tăng 150% mọi chỉ số cơ bản, Thường Nguyệt cảm giác bản thân đơn giản là quá mạnh, và trận chiến vừa rồi cũng chỉ mới biểu hiện một phần nhỏ sự mạnh mẽ của nàng mà thôi.

Mặc dù không rõ tiểu cảnh giới của đối phương là gì, nhưng nhìn người này lớn tuổi như vậy, xuất thân từ gia tộc lớn, thiên phú cũng có lẽ không kém, vì vậy mà Thường Nguyệt đoán người này tuyệt đối là Kim Đan trung kỳ trở lên, tỷ lệ cao là Kim Đan hậu kỳ.



Lấy lực lượng của bản thân hiện tại thế mà có thể đánh cho Kim Đan hậu kỳ không ngóc đầu lên được, Thường Nguyệt cảm giác đơn giản là quá sảng.
Chỉ là vừa rồi có bao nhiêu sảng thì hiện tại Thường Nguyệt đoán hiệp hai sẽ có bấy nhiêu khổ chiến.

Nhưng trước giờ chưa từng e ngại trận chiến nào dù là cam go nguy hiểm tới nhường nào đi nữa, Thường Nguyệt vẫn giữ ánh mắt hoàn toàn tràn đầy chiến ý mà chống thương nhìn lấy đối phương.

"Tiểu hữu chắc cũng thấy được chênh lệch giữa hai ta rồi đi, ngươi mặc dù là thiên kiêu có thể vượt cấp để bắt nạt một chút Kim Đan tầm thường, nhưng đối mặt với đồng dạng là thiên kiêu như ngươi, ưu thế của tiểu hữu đã nhỏ bé không đáng kể chút nào, dù vậy ngươi vẫn muốn đánh tiếp sao?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt không có chút nào nao núng mà cười khẩy khinh bỉ một tiếng sau đó liền dõng dạc đáp lại:
"Ưu thế của ta không đáng kể thì đã sao, điều đó có liên quan gì tới việc ta muốn chiến đấu và chiến thắng chăng?"

Thấy được thái độ thẳng tiến không lùi của cô vợ trẻ, lão tổ Tiêu gia cũng không khỏi vì đó mà trầm mặc trong giây lát.
Mà lúc này đây từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát, Trần Lâm chợt lên tiếng cảnh báo:
"Thường Nguyệt, cẩn thận một chút, ta cảm giác kẻ này có chút quái lạ."

"Quái lạ? Ở đâu cơ?"
Suy tư vài giây, Trần Lâm mới nghiêm nghị nói:

"Thần hồn của ta hiện tại vô cùng nhạy cảm và tinh vi, đến mức có thể quan trắc được cả thế giới siêu vi, theo lý mà nói ta cũng có thể nhìn thấu "Thần Hồn" của đối phương mới đúng, chỉ là ta không cách nào nhìn thấu hoàn toàn thần hồn của kẻ này được, hay nói đúng hơn là chỉ có thể nhìn thấu được nửa bên ngoài, còn với phần ẩn giấu sâu bên trong ta không cách nào nhìn ra được, điều này nói rõ thần hồn của đối phương có hai phần, phần ngoài có lẽ là cùng cấp độ hoặc thấp hơn một chút so với thần hồn của ta, nhưng phần thứ hai lại có cấp độ cao vô cùng, nói không chừng kẻ này..."

Nghe thấy Trần Lâm nói đến một nửa liền dừng lại, sắc mặt Thường Nguyệt cũng chợt trở nên nghiêm trọng, nàng hiểu được ý Trần Lâm muốn nói là gì.

"Lại là tiên nhân đoạt xá sao, có lẽ nào tên này cũng bị một phần của "Vô Tuyên" ký sinh giống Hà trưởng lão và tên Trúc Cơ của Vạn Thi Quan kia không?"

"Cũng có thể, nhưng có lẽ tỷ lệ cũng không lớn lắm, dù sao trong dòng sông tuế nguyệt, tiên nhân đã ngã xuống có rất nhiều, trời mới biết được là tên nào không an phận muốn một lần nữa ngẩng đầu dậy."
Trần Lâm thầm than một câu, sau đó liền nói tiếp:

"Hiện tại có lẽ nên tranh thủ lúc đối phương chưa có ác ý mà lui một bước đi, chuyện này không phải hiện tại chúng ta có thể lo được."
"Ừm, ta biết rồi."

Thường Nguyệt mặc dù tự tin có thể thắng bất kỳ trận chiến khắt nghiệt nào, nhưng nàng còn chưa tự phụ tới độ tự tin có thể đánh thắng tiên nhân, chênh lệch thật sự là quá lớn, nếu không có át chủ bài cực kỳ lợi hại trên tay như "Thẻ Skill: Xơi Tái" thứ đã tiễn tiên nhân Vô Tuyên đi một sải, Thường Nguyệt tuyệt sẽ không nhiều chuyện mà hiện tại dấn thân vào chuyện phiền phức này... tương lai có đủ thực lực rồi thì có lẽ sẽ khác.

"Ài, phong thái của tiểu hữu đây thật sự khiến cho lão hủ tự cam hạ phong, hôm nay xem như lão hủ thua rồi."

Thường Nguyệt đã có thoái ý, dự định ngồi xuống thương lượng cùng đối phương một chút, ai ngờ tên lão giả trước mắt lại đột nhiên thu liễm lại khí tức trên người, sắc mặt ôn hòa mà nhìn nàng khiến cho cô vợ trẻ không khỏi có chút dựng tóc gáy.

Cũng đừng nói Thường Nguyệt phản ứng thái quá, dù sao đổi lại là ai bị tiên nhân ôn hòa nhìn rồi cười thì cũng sẽ dựng tóc gáy bởi đó là dấu hiệu hắn rất vừa ý ngươi, tương lai hắn rất có thể sẽ là ngươi luôn.

"Hôm nay là Tiêu gia ta mạo muội thất lễ trước, không biết tiểu hữu đây muốn gì, lão hủ có thể đại biểu gia tộc để bồi thường cho ngươi."
"Ách, bồi thường cái gì thì cũng không cần đâu."
Thường Nguyệt có chút lúng túng nói.

Nghe vậy, lão tổ Tiêu gia liền trầm ngâm vài giây sau đó liền nói tiếp:
"Vậy không ấy xin mời tiểu hữu lưu lại Tiêu gia một đoạn thời gian để Tiêu gia ta có thể làm tận đạo đãi khách để bù đắp chuyện hôm nay thế nào?"
"Chuyện này à..."

Thường Nguyệt vốn muốn từ chối, bởi nàng hiện tại chỉ muốn phắn khỏi đây lẹ, nhưng Trần Lâm lại lên tiếng đánh gãy mơ mộng hảo huyền của nàng.
"Đồng ý đối phương đi."
"Ngươi nói gì cơ? Bộ ngươi chán ta rồi nên muốn để ta hẹo sớm để ngươi tiện lấy vợ mới đấy à?"

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, ta chỉ là sợ ngươi để lộ ra dấu vết mà bị đối phương để ý mà thôi, dù sao nếu không phải lòng có quỷ thì ai lại liên tục từ chối nhả ý của người ta đây?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng cảm thấy có lý, chỉ là nàng vẫn ráng hỏi lại cho chắc:

"Ngươi thật sự không phải muốn lấy vợ mới nên mới súi ta đấy chứ?"
"Hoàn toàn là thật, ngươi yên tâm, Trần Lâm ta sống sẽ kết hôn với ngươi, ch.ết cũng sẽ minh hôn với ngươi, tuyệt không thay lòng đổi dạ."

Nghe vậy, Thường Nguyệt chợt cảm thấy trái tim chợt loạn nhịp, sắc mặt chợt trở nên có chút hồng, thần sắc tràn đầy cảm xúc vui sướng, cảm động lẫn lộn.

Ở phía đối diện, lão tổ Tiêu gia thấy Thường Nguyệt chợt ngờ ngệch cười một mình, thi thoảng cùng vung tay đánh không khí mấy cái, trên đầu hắn không khỏi nổi lên mấy cái dấu hỏi chấm, chỉ là tu dưỡng của một kẻ già đời khiến cho hắn vẫn giữ được thái độ điềm đạm của bản thân mà đợi cho cô vợ trẻ ổn định lại nội tâm của mình, hắn mới hỏi lại:

"Không biết tiểu hữu đã có quyết định chưa?"
"Tốt, nếu Tiêu gia có thành ý như thế vậy ta liền nể các ngươi một bộ mặt này vậy, khi nào sẽ mở tiệc?"
Thấy đối phương hào sảng đáp ứng như thế, lão tổ Tiêu gia cũng ôn hòa cười sau đó bình đạm nói:

"Tiểu hữu cứ theo ta tới phòng khách Tiêu gia ngồi một lát liền được, chuyện yến tiệc cứ để đám hậu nhân của lão hủ lo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện