(Cảm ơn "Rakuro", "phan ká", "con nghẹo nhựa", "Xem chùa vương", "Tổng Soái" đã đề cử cho truyện nha ehehehehe.)
"Vút!!"
Lanh lợi tránh né đi một thanh pháp bảo phi kiếm, Thường Nguyệt mắt hạnh liếc nhìn một thân ảnh đang lăng không hư độ giữa vùng trời trước mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đối pháp.

"Thể chất của đối phương không mạnh nên rất có thể hắn đã giải trừ "Tiên Thiên Nguyên Ràng Buộc", so đấu pháp lực với đối phương chúng ta tuyệt không có lời, vì vậy nên có lẽ ta sẽ thử tận dụng sự chênh lệch về thể chất để đàn áp đối phương xem sao, ngươi giúp ta quấy nhiễu thần thức của hắn nhé, Trần Lâm."

"Tốt, cứ để đó cho ta."
Trần Lâm quả quyết nói.

Thần thức của Kim Đan cảnh không chỉ ưu việt hơn thần thức của Trúc Cơ rất nhiều mà đồng thời còn sở hữu đặc tính đàn áp tất cả thần thức có cấp độ thấp hơn, mặc dù với thể chất tuyệt vời của mình Thường Nguyệt có thể bỏ qua không nhìn chút áp lực kia nhưng dù sao trong những trận chiến đấu ngang sức thế này, một tơ một hào lực lượng đều đáng quý.

Mà Trần Lâm bởi vì đã tiền vào trạng thái tự ràng buộc, "Thiên Dữ Chú Phược" hoàn toàn phát huy ra được hiệu quả của nó khiến cho thần hồn của hắn nhận được chúc phúc to lớn, không chỉ quy mô gấp hai mươi lần thần hồn của Trúc Cơ bình thường mà ngay cả chất lượng cũng vô cùng ngưng thực đã hoàn toàn không kém thần hồn của tu sĩ Kim Đan chút nào.

Vì vậy mà Trần Lâm hoàn toàn có tự tin có thể thay cô vợ trẻ gánh vác áp lực từ thần thức áp chế của Kim Đan, từ đó tạo cơ hội cho nàng có thể không nhìn chênh lệch cảnh giới mà đánh sòng phẳng được với đối phương.
"Rít!!"



Âm thanh không khí bị xé rách vang lên, Thường Nguyệt nhấc theo trường thương phóng tới trực diện với kẻ địch trước mắt.

Thấy vậy, lão tổ Tiêu gia liền khẽ bấm pháp quyết, ngay lập tức, pháp bảo của hắn là một thanh phi kiếm màu vàng kim được triệu hồi trở lại sau đó nhận được bàng bạc pháp lực gia trì, quang mang quanh phi kiếm một lần nữa rực sáng lên sau liền hóa thành một đạo tàn ảnh nhắm thẳng vào Thường Nguyệt và lao tới.

Phi kiếm không hổ danh là loại pháp bảo có tốc độ và độ linh hoạt cao nhất, và có lẽ phi kiếm của lão tổ họ Vu so với pháp bảo bình thường càng thêm bất phàm, vì vậy mà tốc độ của nó kinh khủng đến tột cùng.

Cho dù là nắm giữ thần thức cường đại tương đương Kim Đan, Trần Lâm cũng không cách nào phản ứng được với tốc độ bay kinh hồn của thanh phi kiếm kia, đợi tới khi hắn kịp định hình được tình huống thì lưỡi kiếm đã cách Thường Nguyệt không quá năm mét.
"Cẩn thận!!"

Trần Lâm theo bản năng vội lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là phi kiếm kia dù quả thật nhanh tới cực điểm, nhưng Thường Nguyệt cũng không để tâm là mấy, trước khi Trần Lâm kịp nhắc nhở cô vợ trẻ đã sớm dự phán được quỹ đạo bay của phi kiếm sau đó liền vô cùng ung dung lách người tránh được đồng thời còn thuận thế phóng tới trước người lão tổ Tiêu gia rồi đâm thương.

"Phản ứng tốt đấy."
Thầm khen một tiếng, trên tay lão tổ Tiêu gia ngay lập tức xuất hiện một tấm linh phù.
Trong khoảnh khắc linh phù thiêu đốt, một màn ánh sáng vô cùng kiên cố liền được dựng lên giữa Thường Nguyệt và lão tổ Tiêu gia.
"Phanh!!"

Âm thanh va chạm mạnh mẽ vang lên, ngọn thương bạc đâm vào màn sáng liền khiến màn sáng xuất hiện phản ứng kịch liệt trong giây lát, nhưng thế giằng co chỉ diễn ra trong giây lát, màn sáng liền bị đâm thủng.
Thấy vậy, lão tổ Tiêu gia cũng không khỏi có chút bị chấn kinh.

"Ngay cả linh phù phòng ngự tam giai trung phẩm cũng không thể đón đỡ được, tiểu quái vật này đến cùng là luyện thế nào vậy, dù là "Song Đạo Trúc Cơ" cũng không nên bá đạo đến vậy mới đúng."

Trăm mối nghi không có lời giải đáp, lão tổ Tiêu gia chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra một thanh trường kiếm để đối đầu với Thường Nguyệt lúc này đã cận thân.

Thời điểm này là thời điểm vàng của Thường Nguyệt khi mà mọi lợi thế của nàng giờ đây đều được phát huy đến mức lớn nhất, vì vậy mà cô vợ trẻ vung thương không có chút nào kính già yêu trẻ, từng đòn đều ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, lại thêm tần suất công kích dồn dập khiến cho lão tổ Tiêu gia hiện tại bị đánh cho khổ không thể tả chỉ có thể miễn cưỡng đón đỡ từng cú nện thương như trời giáng trước mắt.

"Đi!"
Biết không thể lại tiếp tục để đối phương cận thân, lão tổ Tiêu gia ngay lập tức triệu hoán phi kiếm trở lại trợ chiến, chỉ là tác dụng cũng không hiệu quả là mấy khi mà mặc dù phi kiếm bay rất nhanh nhưng tiết diện công kích lại vô cùng hạn chế khiến cho Thường Nguyệt vừa tránh vừa đánh vô cùng ung dung.

Lâm vào thế khó, lão tổ Tiêu gia nhíu mày một cái, sau đấy liền thay đổi thủ ấn, khoảnh khắc Thường Nguyệt muốn tiếp tục dùng thương để nện đối phương, quanh người lão tổ Tiêu gia chợt hiện lên một hư ảnh kim chung bao quanh người, bản năng chiến đấu ngay lập tức báo động, Thường Nguyệt vội chuyển hướng công kích không còn tấn công lão tổ Tiêu gia nữa mà thay vào đó là xoay sang bổ vào thanh phi kiếm đang lao tới.

"Keng!!"
Phi kiếm ngay lập tức liền bị đánh rơi xuống đất và lại không còn di động được nữa, thấy vậy Thường Nguyệt mới quay lại nhìn lão tổ Tiêu gia rồi bình tĩnh nói:
"Một trong các bí thuật bất truyền của Tiêu gia, "Kim Quang Đại Thủ Ấn" sao?"
Nghe vậy, lão tổ Tiêu gia cũng cười mà đáp lại:

"Tiểu hữu đây quả nhiên là học nhiều hiểu rộng, ngay cả bí thuật độc môn của Tiêu gia ta cũng biết."

"Xì, cũng chẳng phải thứ đồ kinh hãi thế tục cỡ nào, gần đây ta còn liên tiếp đánh qua hai kẻ cũng sử dụng cái trò này đây, một chiêu này lực phòng ngự quả thật là cực giai, khả năng gây đột biến cũng là không tệ, chỉ là quá dễ bị bắt bài rồi, hiện tại ta cứ không đánh tiếp đấy, ngươi định thế nào, tiếp tực đứng ở đây duy trì thủ ấn à?"

Thường Nguyệt châm chọc một tiếng.

Đã gặp qua hai lần "Kim Quang Đại Thủ Ấn", trong đó có một lần còn ăn phải thiệt thòi, Thường Nguyệt tất nhiên đã nhìn sớm nhìn thấu bất cập của chiêu thức này, đó là trong lúc duy trì thủ ấn, người thi triển chỉ có thể đứng yên bất động và không thể thực hiện những động tác khác, kẻ địch nếu không biết chuyện mà mạo muội công kích kim quang kia sẽ ngay lập tức bị phản chấn và tạo thời cơ cho người sử dụng phản kích, nhưng nếu biết chuyện, vậy chỉ cần án binh bất động như nàng lúc này ngồi đợi đối phương duy trì không nổi thủ ấn nữa liền được, và khoảnh khắc đối phương ngưng duy trì thủ ấn cũng sẽ là cơ hội tuyệt hảo cho một đòn phủ đầu của nàng.

Lão tổ Tiêu gia hiển nhiên cũng biết bản thân đang trong thế bị động, chỉ là hiện tại hắn cũng không có quá nhiều thủ đoạn để thoát khỏi tình huống này, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể cười khổ rồi nói:

"Ài, tiểu hữu xem như đã ép lão phu vào đường cùng rồi đấy, không ấy hiện tại chúng ta bắt tay ngừng chiến, dĩ hòa vi quý thế nào?"
"Hah, nghĩ hay lắm, vậy ngươi đoán câu trả lời của ta thử xem?"
Thường Nguyệt khinh bỉ đáp lại.

Nghe vậy, lão tổ họ Tiêu chỉ có thể thở dài một hơi sau đấy liền lắc đầu nói:
"Nếu tiểu hữu đã như thế, vậy lão hủ chỉ có thể triển lộ chút phong thái của "Cực Phẩm Kim Đan" vậy."

Vừa dứt câu, một luồng khí thế kinh người liền bàng bạc tràn ra từ người trên người lão giả, quanh thân hắn ngay lập tức tràn ngập trong kim quang, ở vùng đan điền, một đốm sáng màu vàng kim cũng hiển lộ vô cùng rõ ràng, Thường Nguyệt vừa nhìn liền biết được nơi đó là nơi Kim Đan của đối phương đang trú ẩn, chỉ là bởi hiện tại Kim Đan dường như đan phát sáng nên ngay cả da thịt của đối phương cũng không che dấu được.

Lão tổ họ Tiêu bộc ohast trong nháy mắt, thiên tượng liền biến sắc, mây đen kéo tới ngút trời che lấp đi hoàn toàn ánh hào quang của đại nhật buổi ban trưa.
Giờ đây giữa thiên tượng u ám, chỉ có thân ảnh lão tổ Tiêu gia rực sáng và trở thành nguồn sáng duy nhất của thế giới u ám hiện tại.

Đắm chìm trong ánh sáng thần thánh, lão tổ họ Tiêu bình tĩnh nhìn Thường Nguyệt rồi hỏi:
"Thế nào, không biết tiểu hữu đây đã từng được diện kiến phong thái của "Cực Phẩm Kim Đan" chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện