Khoảnh khắc nhìn thấy cổ kiếm, Thường Nguyệt liền cảm giác được nhàn nhạt nguy cơ, nhưng nàng cũng không quá để tâm lắm.
Chân chính làm cho Thường Nguyệt phải nghiêm túc ứng đối đó là khoảnh khắc lão già kia tế ra cổ kiếm, những người khác cũng đồng loạt thay đổi thủ ấn.

Ngay lập tức, Thường Nguyệt liền cảm giác được một vùng không gian xung quanh đã bị phong tỏa chặt chẽ, thần thức của hai mươi Trúc Cơ thông qua một bí thuật nào đấy đã thành công cướp đoạt vùng không gian này và hóa thành một phần của tự thân mà không còn thuộc quyền khống chế của thiên địa quy tắc nữa.

"Thú vị, rất thú vị, cảm giác quen thuộc này, không sai được, đây là một dạng chiêu thức tương tự "Đao Thế"."

Nhớ lại cảnh tượng lúc Hà Thiên Đồ bạo phát để chém ra một đao kinh thiên kia, không gian cũng hoàn toàn bị cưỡng ép quy phục trước sức mạnh của đối phương và hóa thành "Đao Thế", kẻ địch ở trong "Đao Thế" liền sẽ hoàn toàn bị khóa chặt và không có bất cứ cách nào để tránh né đòn công kích đến từ chủ nhân của "Đao Thế" cả.

"Thì ra là vậy sao, đầu tiên là dựng lên "Đại Thế" để hạn chế hành động của ta sau đấy mới vận dụng át chủ bài để công kích nhằm đảm bảo tính chính xác lên cao nhất."
Ngay lập tức liền phân tích ra hoàn toàn tình huống hiện tại, Thường Nguyệt vẫn hoàn toàn ung dung và tự tin như mọi khi.

"Ngươi có nắm chắc sẽ đón đỡ được sao?"
Trần Lâm có chút lo âu mà hỏi, nghe vậy, Thường Nguyệt liền ung dung đáp:



"Tất nhiên là ta có nắm chắc, đơn giản vì ba lý do mà thôi, đầu tiên là "Đại Thế" này không bằng được "Đao Thế" của Hà trưởng lão, bởi nó quá tạp và ẩn chứa ý chí của quá nhiều người, thứ hai là đám người này cũng không thể hoàn toàn khống chế được cổ kiếm kia, mặc dù không rõ nhưng ta cảm giác linh tính của thanh kiếm kia hiện tại nhợt nhạt vô cùng hoàn toàn không có tí lực nào..."

Trong lúc Thường Nguyệt giải thích, thanh đồng cổ kiếm tích súc đủ lực lượng liền hóa thành một đạo tàn ảnh mà phóng tới, tốc độ kinh khủng tới cực điểm, ngay cả không gian cũng tựa như không chịu được mà bị xé rách.

Chỉ là đối mặt với một đòn công kích như vậy, Thường Nguyệt vẫn còn tâm tư mà trang bức trước mặt Trần Lâm.
"Và lý do thứ ba đó là... hiện tại đã qua ba phút rồi."

Ngay lập tức, khí thế của Thường Nguyệt liền bộc phát và cất cao lên một đẳng cấp khác, nàng ngay lập tức thôi động hoàn toàn pháp lực trong người, sau đấy liền vung thương đập tới mũi kiếm trước mặt.
"Ầm!!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, xung lực bộc phát quét bay mọi thứ xung quanh khiến cho Trúc Cơ của hai nhà Thẩm, Ngọc cũng không thể không lùi lại.
"Sao có thể, ngươi... chí bảo của Tiêu gia ta sao có thể bị ngăn chặn chứ, không thể, tuyệt không thể nào!?"

Đại trưởng lão trừng to mắt hoàn toàn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt khi mà khói bụi dần tán đi để lộ cảnh tượng kinh dị trước mắt.

Chỉ thấy thần kiếm cổ lão vô địch của Tiêu gia hiện tại đang bị Thường Nguyệt cưỡng ép nắm lấy trên tay, pháp lực đen tuyền từ trên tay nàng thấm ra và nhuộm lên cổ kiếm.

Thanh Đồng Cổ Kiếm có cố gắng rung động liên hồi để phản kháng, chỉ là cũng không nhiều, chẳng mấy chốc cổ kiếm liền hoàn toàn bị màu đen thâm thẩm nuốt chửng và biến thành một thanh hắc kiếm.

Thấy cổ kiếm đã hết động đậy, Thường Nguyệt liền không coi vào đâu mà ném xuống đất, nàng chợt chú ý tới bàn tay của bản thân hiện tại đã be bét máu, chỉ là Thường Nguyệt cũng không để ý lắm mà quay sang nhìn lại đám người Tiêu gia rồi cười nói:

"Cũng khá đấy, thế còn có gì khá hơn một chút nữa không?"
Nghe xong lời nói của cô vợ trẻ, bầu không khí chợt lặng yên như tờ, không ai dám hó hé động đậy gì bởi người biết nội tình đều cảm thấy chuyện này quá kinh khủng.

Phải biết một đòn vừa rồi tụ họp tất cả những gì tinh túy nhất của Tiêu gia bọn hắn, Kim Đan sơ xẩy cũng có thể bị trọng thương như thường, nhưng đối phương chỉ là một Trúc Cơ, làm sao lại có thể dửng dưng như thế sau khi đã ngạnh kháng cổ kiếm công kích được?

"Sao rồi, không muốn đánh nữa sao? Hay là hết đánh tiếp được rồi? Nếu vậy thì chắc đã đến lúc bắt đầu hiệp hai rồi nhỉ lão già ch.ết tệt đang nấp để quan chiến nãy giờ kia."
Vừa nói, Thường Nguyệt liền liếc mắt nhìn lên đỉnh một tòa lâu gần đó.

Nơi đấy chẳng biết từ khi nào đã có một vị lão giả ăn mặc giản đơn đứng đấy bình tĩnh quan sát tất cả từ đầu tới cuối.
"Tiểu hữu đây quả nhiên là hảo bản lĩnh, không hổ danh là thiên kiêu của đại tông môn."

Đã bị phát hiện, lão giả cũng không cố ý giấu diếm nữa mà bình tĩnh lăng không hư độ tới, đứng đối diện với Thường Nguyệt, hắn khẽ cười rồi khen một tiếng.
"Lão tổ, là hậu bối để ngài thất vọng rồi."

Đám người Tiêu gia vừa thấy được lão giả liền ngay lập tức quỳ xuống hành lễ, trong đó, Đại trưởng lão là người tỏ ra cung kính nhất.
Chỉ là lão tổ họ Tiêu cũng không để ý mà chỉ ôn hòa cười nhìn xem Thường Nguyệt.
"Làm sao ngươi biết ta đến từ tông môn?"

Thường Nguyệt chợt nghi hoặc, nghe vậy lão giả liền cười một tiếng rồi đáp:
"Cũng không khó đoán lắm, dù sao có được bản lĩnh như thế ở cái tuổi này liền không phải thế lực nhỏ có thể nuôi ra được, với cả..."

Vừa nói, lão giả vừa liếc nhìn hai đạo "Chân Luân" hư ảo phía sau cô vợ trẻ, ánh mắt khẽ híp lại, hắn nói tiếp:

"Có thể thành tựu "Song Đạo Trúc Cơ" cũng không phải ao nhỏ liền có thể dưỡng ra được, ngoại trừ thế lực đỉnh cấp như Thiên Nguyên Huyền Tông, lão đầu ta thật nghĩ không ra tiểu hữu có thể xuất thân từ đâu nữa, có chăng thì cũng là đến từ các thế lực đỉnh cấp khác mà thôi."

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không cho ý kiến mà chợt nâng thương chỉ lấy đối phương rồi nhếch miệng nói:
"Lòng vong thế đủ rồi, đánh nhau không?"
Nghe vậy, lão giả họ Tiêu liền híp mắt càng sau, tiếp đó hắn liền nhẹ giọng nói:

"Tiểu hữu, ngươi sẽ không cho là lão đầu đây chỉ là một Kim Đan tầm thường xuất thân từ một gia tộc nhỏ đấy chứ."
Vừa nói, khí thế trên người lão giả ngay lập tức bộc phát, khí tức Kim Đan tràn lan khắp không gian, phía sau lưng lão giả, một đầu "Chân Luân" chợt ngưng tụ.

"Để lão đầu ta nói cho ngươi biết, cái thời mà lão đầu này còn tranh đấu với các lộ thiên kiêu khác, mẫu thân ngươi, à không, mẫu thân của mẫu thân của mẫu thân ngươi còn chưa biết có sinh ra chưa đâu."

Trên người lão giả chợt bộc phát ra nhàn nhạt "Kim Quang", thấy vậy, Thường Nguyệt cũng nhận ra tiêu chí đặc hữu này.
"Cực Phẩm Kim Đan?"
Thấy được phản ứng của cô vợ trẻ, lão tổ họ Tiêu liền ung dung cười một tiếng sau đấy liền bình tĩnh nói:

"Tiểu hữu cũng có nhãn lực đấy chứ, thế vẫn còn muốn đánh nhau sao?"
Vừa dứt câu, đáp lại lão tổ Tiêu gia là một ngọn thương đang dần phóng đai ngay trước mắt.
"Ầm!!"
Ngọn thương cùng Kim Quang tiếp xúc ngay lập tức liền bạo phát ra một âm chấn kinh khủng.

Lão giả thấy ngọn thương trước mắt đang dính chặt trên hộ tráo quanh người, thần sắc không khỏi có chút bất ngờ bởi hắn cũng có chút không thể tin được nha đầu kia lại hung hãn đến vậy, hoàn toàn không theo sáo lộ trang bức của hắn mà làm.
"Tiểu hữu đây thật là..."

Không có hứng nghe, Thường Nguyệt giờ phút này đây dị thường hưng phấn liền phóng tới vung chân đá vào cán thương, ngay lập tức "Thương Phục Thù" liền bị lực đá của cô vợ trẻ đá cho đâm xuyên qua cả "Hộ Tráo Kim Quang" của Kim Đan, ngọn thương gần trong gan tấc như một giây sau liền muốn xuyên thủng thân thể lão tổ họ Tiêu.

"Ài, thật hết cách với tiểu hữu đây rồi."
Vừa nói, lão giả vừa lui lại để né tránh đầu thương sắc lẹm trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện