(Cảm ơn "Rakuro", "Hoangson02ed", "con nghẹo nhựa", "HeoKhôngTungTăng", "Lười viết", "pisulu", "4 mắt" đã đề cử cho truyện nha ahehehehe.)
"Nhẹ tay chút đừng gây ra nhân mạng, ta mới thay ngươi dò xét một chút tình báo rồi, Tiêu gia nơi đây dường như là một nhánh nhỏ của Tiêu gia trong tông môn, mặc dù quan hệ đã cách xa vô cùng nhưng dù sao cũng là gia tộc đã đăng ký và nhận bảo hộ bởi tông môn, nếu gây ra án mạng có thể trêu tới đội chấp pháp tới đây đấy."
Trần Lâm cảnh báo cô vợ trẻ một chút, mặc dù người gây sự trước cũng không phải Thường Nguyệt, nhưng dù sao tu sĩ Trúc Cơ dù có thuộc thế lực nào dưới trướng tông môn thì vẫn là nguồn nhân lực chiến lược dự bị của tông môn, nếu hơn hai mươi tên Trúc Cơ của Tiêu gia đều bị Thường Nguyệt đánh ch.ết ở đây thì rất dễ gây ra náo động lớn, vì vậy nên có thể tránh xúc phạm tông quy thì vẫn tốt hơn.
"Yên tâm, ta biết ra tay nặng nhẹ thế nào mà."
Tươi cười đáp một câu, Thường Nguyệt tung cước đá thẳng vào bụng một tên người áo đen khiến đối phương chợt trợn mắt một cái sau đấy cả người liền bị đá bay mấy trăm mét, đụng gãy không biết ngôi nhà, tiếp đó liền nằm yên trong đống phế tích không gượng dậy nổi.
Thấy vậy, Trần Lâm không khỏi có chút lo lắng về khái niệm "nặng nhẹ" của cô vợ trẻ nhà mình.
"Nhanh, mau triển khai "Hợp Trận"!"
Lúc này nhận thấy tình huống không ổn khi kẻ địch hung hãn vượt qua dự đoán của ban đầu, trong thời gian ngắn liền có ba người bị đánh cho không đứng lên nổi, Đại trưởng lão liền lập tức ra chỉ thị cho những còn lại chuẩn bị thi triển át chủ bài.
Nghe thấy hiệu lệnh của Đại trưởng lão, ngay lập tức liền có ba người áo đen Trúc Cơ trung kỳ tựa như hiểu ý mà đồng loạt lao lên công kích từ ba hướng khác nhau.
Thấy vậy, mặc dù không hiểu tại sao lại có ba thằng ngu lao lên chịu đòn nhưng Thường Nguyệt vẫn như ra tay như thường lệ, nhất thương đập tới đem một người nện cả người cắm xuống đất, sau đấy liền ung dung chuyển thân né tránh một thanh phi kiếm phóng tới, lại nhẹ nhàng thuấn thân, Thường Nguyệt liền dễ dàng tiếp cận người thứ hai sau đấy liền là một đấm là nằm vô cùng nhanh gọn.
"ch.ết đi!!!"
Người áo đen còn lại tranh thủ thời gian trống để thi pháp, ngay lập tức một đạo lôi đình liền bổ tới trước mắt cô vợ trẻ.
"Chậc chậc, pháp thuật này cũng thú vị đấy, đủ nhanh để đánh trúng ta, nhưng uy lực thì hơi yếu một chút."
Cho ra đánh giá như thế, Thường Nguyệt liền tại trước ánh mắt kinh khủng của đối phương mà ung dung phóng tới như không có chuyện gì sau khi ngạnh kháng một lôi đình có thể dễ dàng đánh ch.ết một Trúc Cơ trung kỳ trở xuống.
"Đồ quái vật, ngươi..."
"Ầm!!"
Không kịp nói hết câu, người áo đen đã bị đá bay mất dạng, sau đó liền không còn có động tĩnh gì thêm.
"Sáu tên đã nằm, giờ còn tầm hai mươi tên nữa thôi."
Thường Nguyệt tự nhủ một câu sau đấy liền quay người lại, chỉ là ngay lập tức nàng liền phát hiện dị biến.
"Bọn hắn dường như muốn liên hiệp thi triển thứ gì đấy, tốt nhất nên tạm thời lui một chút."
"Vậy thì cũng không cần đâu."
"Sao, ngươi có phát hiện gì à?"
Trần Lâm nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng ung dung gật đầu một cái sau đấy liền đáp:
"Ta hiện tại có chút hiểu vì sao ba tên vừa rồi lại đâm đầu tới rồi, thì ra là để câu giờ cho những người còn lại có thời gian hợp lực thi pháp, nếu đã có tính toán kỹ như thế thì không có chuyện bọn hắn bỏ xót một lổ hỏng thời gian lớn như thế được, có thể để ta giải quyết ba kẻ đánh nghi binh xong rồi vẫn còn kịp chạy đi nữa thì át chủ bài này của bọn hắn còn ý nghĩa nào nữa kia chứ?"
Nghe vậy Trần Lâm cũng chợt hiểu, sau đấy hắn liền chú ý tới thần sắc của đám Trúc Cơ họ Tiêu đang lăng không bóp lấy thủ ẩn, đám người kia dường như đều đang thấp thỏm chờ đợi một điều gì đấy.
"Nếu đã thi pháp thành công vậy bọn hắn đang chờ đợi thứ gì? Tại sao không công kích ngay khi thi pháp thành công đi?"
"Còn có thể chờ thứ gì nữa, tất nhiên là chờ đợi ta quay lưng lui lại rồi, nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ theo phản ứng mà nhanh chóng lui lại để tránh khỏi bị vây quanh, khi ấy không môn mở rộng, là thời điểm tuyệt hảo nhất để công kích, kẻ địch khi ấy dù có thần thức có thể biết được phía sau có gì nhưng muốn làm ra phản ứng thì chung quy vẫn sẽ có chút chậm."
Giải đáp nghi hoặc cho Trần Lâm xong, Thường Nguyệt liền cười lạnh một cái sau đó liền tiến lên.
Thấy vậy, đám Trúc Cơ trưởng lão của Tiêu gia liền lộ ra thần sắc nghi hoặc và bất định, bọn hắn hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương thấy được nguy hiểm cận kề trước mắt như thế mà vẫn dám tiến lên mà không phải quay lưng chạy, bộ không sợ ch.ết sao?
"Sao thế, đám lão già mà không tinh các ngươi sợ à, ta đứng ở đây này mau ra tay đi chứ? Chẳng lẽ khoảng cách không đủ gần nên các ngươi sợ sẽ đánh trượt sao khà khà."
Nghe thấy lời khích tướng của cô vợ trẻ, Đại trưởng lão Tiêu gia liền nghiêm mặt sau đó liền lạnh lùng nói:
"Tiểu nha đầu, cho ngươi một cơ hội cuối cùng mau xin lỗi Tiêu gia và thực hiện bồi thường vì những gì ngươi đã gây ra và chuyện này có thể dừng ở đây, nếu không thì sau đấy ngươi dù muốn hối hận cũng không còn cơ hội để hối hận nữa đâu."
Đối diện với tối hậu thư, Thường Nguyệt hoàn toàn không có chút quan tâm mà nhún vai một cái rồi cười nói:
"Bộ cả lò họ Tiêu các ngươi đều lằng nhăng lằng nhằng như thế sao? Tới đê, để xem sau đấy là ta không còn cơ hội để hối hận hay là cả lò nhà họ Tiêu các ngươi không còn cơ hội để hối hận."
Nghe thấy lời ngông cuồng như thế, Đại trưởng lão Tiêu gia cũng mất kiên nhẫn mà trực tiếp xuất ra át chủ bài, hắn lập tức quát:
"Kiếm đến!"
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh cổ kiếm màu đồng, Đại trưởng lão ngay lập tức liền phun lên lưỡi kiếm một ngụm máu tươi, cổ kiếm ngay lập tức liền như sống lại mà chầm chậm bay lên, một luồng khí tức cổ lão ngay lập tức tràn lan ra khắp không gian.
"Đây là, trấn tộc chí bảo của Tiêu gia, Thanh Đồng Cổ Kiếm!?"
Ở bên ngoài quan chiến, gia chủ họ Ngọc và gia chủ họ Thẩm đều đồng loạt bị chấn kinh bởi sự xuất hiện của cổ kiếm, bọn hắn không ngờ năm nay Tiêu gia lại máu chiến như thế, còn không gặp diệt tộc đại họa liền dám tế ra chí bảo của toàn tộc rồi.
Nhưng ngoại trừ hai vị gia chủ bị chấn kinh ra, Hồng Nghê cũng có phản ứng không nhẹ khi mới nhìn thấy thanh kiếm cổ nát kia xuất hiện.
"Đây là... sao có thể chứ?"
Hồng Nghê cảm giác được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc, nàng theo bản năng thầm niệm pháp quyết, ngay lập tức, Hồng Nghê liền phát giác được phản hồi truyền lại từ thanh kiếm rỉ trên trời kia.
Sắc mặt Hồng Nghê nháy mắt trở nên hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng ngay sau đấy khóe miệng nàng liền chợt cong lên, sắc mặt cũng hơi trở nên xúc động một chút.
Đang lăng không khống chế cổ kiếm, Đại trưởng lão chợt cảm giác được chí bảo của gia tộc hơi xao động một cái, nhưng rất nhanh liền ổn định trở lại, vì vậy hắn cũng không quá để tâm mà thay vào đó là vô cùng nghiêm nghị nhìn lấy kẻ địch, sau đấy lập tức thôi động cổ kiếm công kích.
Hồng Nghê đứng trong trận pháp nhìn thanh đồng cổ kiếm phát ra hào quang đỏ nhạt quen thuộc, nàng liền chợt mỉm cười một tiếng rồi tự cảm khái:
"Không ngờ lại có thể gặp lại ngươi ở đây... bội kiếm của ta, Kinh Hồng!!"