(Cảm ơn "Rakuro", "GNYAv43585", "mèo xuyên không", "Thiên Lục", "vutretrau", "vô thượng kỷ nguyên", "ASTRA", "4 mắt", "Trương Hà" đã đề cử nha, mỗi ngày có một đống hoa quăng vào mặt thế này cảm giác thật thú vị hề hề hề.)

Mặc dù không thể hiểu rõ hoàn toàn thông điệp mà khẩu súng chó má kia vừa cho ra, nhưng Trần Lâm cũng hiểu sơ sơ đại ý một chút đó là tác giả của "Vô Ngã Chân Tướng Pháp" có âm mưu nào đấy nên mới cố tình tạo ra pháp này và lan truyền ra ngoài, có lẽ số lượng không chỉ mỗi một miếng ngọc giản trên tay hắn thôi đâu mà có thể còn có hàng trăm hàng ngàn miếng ngọc giản tương tự ngoài kia.

Chỉ là vị tác giả gọi là "Lý Lục Cẩu" kia sợ rằng cũng không biết tất cả những gì hắn làm đều là nằm trong tính toán của một kẻ giấu càng sâu hơn ở phía sau.
Nói chung đây rất có thể lại là một cái ván cờ khác.
Đối với tình huống này, Trần Lâm chỉ biết chửi má nó.

Bộ các đại lão sống lâu quá nên nhàm chán muốn tìm kích thích hay gì mà cứ phải liên tục bày cục thế, cùng nhau sống chan hòa hạnh phúc như những con thiên nga của Tchaikovsky không tốt hơn hay sao?

Thầm nghĩ như thế, nhưng thật ra Trần Lâm cũng hiểu mọi âm mưu trên đời đều là để thu hoạch được lợi ích lớn hơn, muốn sống an ổn không bị liên lụy tới ai thì hơi khó, vì vậy mà hiện tại thay vì than thở, Trần Lâm càng nghiêm túc muốn tăng thực lực của bản thân lên.

Nói sao đây, tham lam của một người là không có điểm dừng, có lẽ ngày trước khi biết thiên phú của mình quá phế, mộng tưởng của hắn có lẽ chỉ là nằm thẳng ăn bám đến hết đời, nhưng hiện tại khi đã nắm trong tay rất nhiều thứ mà những tu sĩ cùng cấp khác có mơ cũng không đạt được, Trần Lâm càng trở nên tham lam hơn.



Hiện tại hắn không còn muốn ăn bám nữ nhân của mình đến hết đời nữa, bởi hắn muốn bảo vệ nàng đến hết đời.
Âm thầm quyết tâm, Trần Lâm lại nhìn tới miếng ngọc giản trên tay rồi âm thầm cân nhắc.

"Súng phán xét" cũng đã có nói, nếu dùng "Chân linh" của sinh linh bình thường thì sẽ mang lại hậu quả tiêu cực nào đấy, nhưng nếu dùng "Chân linh tiên nhân" thì có thể sẽ có bất ngờ.

Trần Lâm không biết bất ngờ mà khẩu súng bố láo kia đề cập là gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ hồi bắt đầu sử dụng "Súng phán xét" tới giờ, Trần Lâm dường như chưa từng bị thất vọng vì những tình báo hữu ích mà nó mang lại bao giờ, vì vậy mà Trần Lâm hiện tại có chút động tâm muốn thử làm theo lời của "Súng phán xét" xem, dù sao thì hắn cũng vừa hay đang nắm giữ "Chân linh tiên nhân".

[Chân linh tiên nhân Vô Tuyên (37%) (Vàng kim): Chân linh bị tổn hại nghiêm trọng của tiên nhân Vô Tuyên, được thải ra từ bụng Cho"gath, sở hữu lượng tri thức và truyền thừa thâm ảo và đa dạng, ngoài ra còn có thể không ngừng sinh sôi ra bàng bạc tiên lực. Nếu bù đắp hoàn toàn chân linh có thể khiến tiên nhân Vô Tuyên phục sinh, một lần nữa xuất hiện giữa thế gian]

Nói thật kể từ khi có được vật này, Trần Lâm cũng từng thử khai phá không ít lần để tìm tòi cách dùng, nhưng tất cả nổ lực của hắn đều thất bại bởi thứ này có cấp độ quá cao, hắn lại cũng không nắm giữ thủ đoạn nào có thể tác động được vào item kỳ lạ này, vì vậy mà khi ấy chỉ có thể cất vào xó xĩnh nào đó trong kho đồ.

Nhưng hiện tại có cơ hội để tận dụng, Trần Lâm cảm thấy nếu bỏ qua thì thật tiếc quá.

Chỉ là dùng "Chân linh tiên nhân" để dung hợp vào "Thần Hồn" của mình, Trần Lâm vừa nghe liền biết đây không phải chuyện đùa được, bên trong tuyệt đối hung hiểm vô cùng, nhất là vị tiên nhân này cũng không thứ đồ thiện lành gì, đối phương cũng là một trong những người đánh cờ đã bày không biết bao nhiêu cục để hố những thiên kiêu như vị Hà trưởng lão kia nhằm đạt được tân sinh, nếu không phải quá xui xẻo gặp phải dị số như cô vợ trẻ tay cầm át chủ bài thì có khi hiện tại đối phương đang thong dong nấp ở đâu đó bắt đầu bố cục tiếp rồi.

Vì vậy nên Trần Lâm cũng phân vân không biết dung hợp chân linh của một tồn tại như vậy liệu có phải chuyện đúng đắn không, mặc dù dựa theo cơ chế của kho đồ, item có thể bỏ vào chỉ có thể là tử vật, vì vậy cái "Chân linh tiên nhân" này e là đã bị ma diệt sạch sẽ tất cả ý thức rồi.

Nhưng con số "37%" kia mới là thứ làm Trần Lâm có chút lo nghĩ.
"37% này có nghĩa là gì? Nghĩa là đối phương khi ấy chỉ khôi phục được 37% hay là đó chỉ là 37% chân linh của đối phương, còn 63% còn lại thì không biết đang ở cái ngõ ngách nào."

Nếu là cái trước còn tốt, nếu là cái sau, vậy chuyện này có chút đáng sợ, nếu hắn dung luyện "Chân linh" của đối phương mà bị phát hiện thì không chừng sẽ bị truy sát mất.

"Ách, mà cũng không đúng, cả hai bên tới nước này đã có thể xem như kết tử thù rồi, dường như dù không dung hợp chân linh của đối phương thì nếu vẫn còn sống thì tên Vô Tuyên kia cũng sẽ không bỏ qua cho Thường Nguyệt."
Nếu vậy thì đã không cần cố kỵ nhiều lắm.

Chỉ là về vấn đề này có lẽ hắn còn cần bàn bạc thêm với Thường Nguyệt một chút sau khi nàng đột phá xong.

Nghĩ vậy, Trần Lâm liền tạm thời cất miếng ngọc giản đi, sau đấy liền lấy ra quyển bí tịch nhập môn khôi lỗi thuật kia, hoàn toàn quán thâu linh lực vào mộc đỏ ở cuối trang sách, phong ấn được giải khai, nội dung trong sách cũng xuất hiện hoàn toàn trước mắt hắn.
Giành ra cả buổi chiều để đọc say sưa ngon lành.

Trần Lâm vẫn không quên mỗi tiếng trôi qua liền sẽ qua bên Thường Nguyệt để xem xét tình huống một lần.
Hiện tại cũng vậy, theo thói quen giáng lâm vào thân thể Thường Nguyệt lúc này, Trần Lâm phát hiện ra cô vợ trẻ đã hoàn toàn luyện hóa tất cả lực lượng tiềm năng đang có vào trong "Đạo Cơ".

Đến đây, Thường Nguyệt đã có thể miễn cưỡng xem như là một tu sĩ "Nhất Đạo Trúc Cơ" rồi, nhưng hiển nhiên tham vọng của cô vợ trẻ cũng không dừng lại ở đây.

Tranh thủ thời điểm hiện tại, linh lực đang trong quá trình lột xác trở thành pháp lực, Thường Nguyệt dựa theo nội dung trong truyền thừa của "Đấu Chiến Thắng Thiên" để cô đọng và ngưng thực nó lại.

Đây là một quá trình có chút phức tạp và khó khăn, bởi cần phải có lượng thần thức dồi dào để chèo chống, dù sao thì pháp lực của tu sĩ đúc "Đấu Chiến Đạo Cơ" ngưng tụ và cô đọng hơn rất nhiều so với pháp lực của Trúc Cơ bình thường, chỉ là có Trần Lâm ở đây, Thường Nguyệt cũng không cần lo bị thiếu thốn thần thức.

Cả hai cùng phối hợp, linh lực vừa chuyển hóa thành pháp lực liền được cô đọng và ngưng tụ trở nên vô cùng đặc sệch như bùn, mật độ cơ hồ là gấp năm lần so với pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ hay của cả Trúc Đạo Cơ luôn, chỉ là việc ngưng tụ pháp lực quá mức cô đọng và đặc như thế cũng có bất cập đó là dung lượng thiếu hút, cơ hồ là chỉ bằng một phần ba so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường.

Điều này cũng đồng nghĩa nếu Thường Nguyệt sử dụng pháp thuật, nàng sẽ cạn pháp lực vô cùng nhanh, chỉ là cô vợ trẻ cũng không có thiện dùng pháp thuật, vì vậy mà bất cập này cơ hồ có thể không nhìn.

Phải mất đến hai ngày sau, Thường Nguyệt mới hoàn toàn chuyển hóa linh lực thành pháp lực, hiện tại nàng chỉ cần điều động pháp lực quán thâu toàn thân một vòng liền có thể hoàn toàn đặt chân cảnh giới "Trúc Đạo Cơ".

Nhưng cô vợ trẻ cũng không gắp làm thế, bởi nàng còn một công đoạn chưa xong, đó là giải trừ "Tiên Thiên Nguyên Ràng Buộc" và tiếp tục dung luyện lực lượng tiềm năng trong đó vào "Đạo Cơ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện