(Cảm ơn "Hoangson02ed" và "vutretrau" đã đề cử nha hê hê hê.)
Mà thật ra nói là có ba con đường để chọn nhưng thực tế thì chỉ có hai lựa chọn là hợp lý nhất đó là, giải trừ mỗi "Tiên Thiên Nguyên Ràng Buộc" thôi hoặc là trực tiếp giải trừ cả "Tiên Thiên Nguyên Ràng Buộc" và "Tiên Thiên Hồn Ràng Buộc" luôn.
Hắn cân nhắc có nên chỉ giải trừ mỗi ràng buộc của "Nguyên" không là bởi dựa theo nhiều nguồn hắn từng nghe ngóng được, giải khai "Tiên Thiên Hồn Ràng Buộc" mặc dù không phải là không thể, tuy nhiên tu sĩ khi ấy không chỉ phải đối mặt với áp lực phải khống chế được lực lượng của mình mà còn phải đối mặt với một áp lực khác đó là kiềm hãm hình dạng linh hồn của bản thân để không bị đọa hóa trở thành một phần của "quái dị" nào đó.
Nhưng mà Trần Lâm cảm giác bản thân có lẽ không cần phải lo lắng về bất cập trên, bởi hắn có át chủ bài đó là bí thuật "Tự Tại" cho phép hắn quyết định trạng thái tồn tại của mình.
Và một nguyên nhân khác khiến cho Trần Lâm không cam tâm chỉ là "Nhất Đạo Trúc Cơ" đó là bởi hắn sớm ngưng tụ "Thần Thức", dựa theo những gì hắn theo dõi được trong cả quá trình giải khai "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" của Thường Nguyệt, quá trình ấy có thể tóm gọn lại bằng vài từ sau.
"Tích lũy về lượng - Bước nhảy - Thay đổi về chất."
Vô cùng phù hợp với quy luật lượng chất mà hắn biết, và hiện tại hắn có lẽ cũng đã hoàn thành quá trình trên và "Thần Thức" chính là biểu hiện cho điều đó, vì vậy mà Trần Lâm cảm giác bản thân có thể thử một chút.
"Chỉ là nếu muốn giải trừ "Tiên Thiên Hồn Ràng Buộc" ta vẫn còn thiếu một thứ nữa."
Chất xúc tác.
Giống như việc Thường Nguyệt vô tình đánh bậy đánh bạ mà hấp thu "Kiếm ý" để kích thích quá trình phản ứng dây chuyền xảy ra, từ đấy đem toàn thân thể quét một đợt để tìm ra và đánh phá được đạo "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" kia.
Hắn cũng cần làm điều tương tự, muốn giải khai "Tiên Thiên Ràng Buộc" thì trước hết cần phải tìm được tới sợi xích ràng buộc vô hình kia.
Còn tìm bằng cách nào thì hiện tại Trần Lâm biết chỉ có cách làm như Thường Nguyệt, hấp thu "Chất xúc tác" để kích thích phản ứng bài xích nhằm phát động ra một đợt phản ứng dây truyền lan khắp mọi ngõ ngách của "Hồn" từ đấy có thể tìm được và giải khai ràng buộc.
Nhưng mà Thường Nguyệt khi ấy hấp thu "Kiếm Ý" là bởi vô tình và tình huống đó cũng là bất khả kháng, nếu không cô vợ trẻ dù điên cỡ nào cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc ấy, hoặc dù có dám làm hắn cũng sẽ gõ đầu nàng một cái rồi cưỡng ép đối phương dừng lại.
Và "Kiếm Ý" nhập thể đã hung hiểm như thế, nếu đổi lại là nhập hồn thì Trần Lâm không biết cảnh tượng ấy sẽ ra sao nữa, nhưng khả năng cao là thần hồn của hắn sẽ bị chém thành bánh khúc trước khi kịp tìm ra "Tiên Thiên Hồn Ràng Buộc".
Vì vậy về chuyện giải khai "Tiên Thiên Hồn Ràng Buộc" này, hắn cần phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Trần Lâm nghiêm mặt nhìn ngọc giản trước mắt, sau đó liền sử dụng thần thức để thăm dò vào.
Rất nhanh hắn đã nắm giữ toàn bộ nội dung bên trong.
Về cơ bản thì nguyên lý của pháp này cũng không khó hiểu.
Tác giả của pháp này gọi là "Lý Lục Cẩu" cho rằng "đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nếu đến thiên còn thiếu như thế thì nhân tất nhiên cũng chẳng đủ.", bởi vì cho rằng "Nhân" là không hoàn mỹ, bởi thế nên cần được bù đắp bằng cách cưỡng đoạt "Chân Linh" của sinh mệnh khác để bù vào nhằm bổ cho mình, mặc dù quá trình vô cùng gian nan và hung hiểm nhưng một khi thành công, vậy khi ấy người luyện sẽ sở hữu được một linh hồn hoàn mỹ nhất và vô cùng phù hợp với quy tắc thiên địa, và linh hồn như vậy được gọi là "Chân Hồn".
Và bởi vì vô cùng phù hợp với quy tắc của thiên địa, "Chân Hồn" không cần nhận trói buộc của thiên địa giống như những linh hồn phàm phu tục tử khác, vì vậy nên gọi người sở hữu "Chân Hồn" một tiếng thiên địa sủng nhi thì cũng tuyệt không sai đâu.
"Hừm mặc dù ý tưởng có chút điên cuồng, nhưng chi tiết cụ thể quá trình dung hợp chân linh vào linh hồn tựa như cũng không có vấn đề, nói chung là so với pháp giải trừ "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" mà Thường Nguyệt nghĩ ra thì bản "Vô Ngã Chân Tướng Pháp" này đáng tin hơn nhiều lắm."
Nghĩ vậy, Trần Lâm liền móc "Súng Phán Xét" trong kho đồ ra để bắn vào ngọc giản một phát.
Nói sao đây, mặc dù hắn cảm thấy không có vấn đề ngoại trừ một vấn đề đó là bản thân hắn không phải chúa trời, không có toàn trí toàn năng, trải qua mấy lần phạm phải sai lầm vì tự tin thái quá, Trần Lâm vẫn ưa thích thu thập đáp án từ nhiều nguồn để ra quyết định hơn.
"Cạch."
Từ nòng súng, một mảnh giấy được phun ra.
Thấy vậy không chút chần chờ, Trần Lâm liền đem mở ra xem.
"Nhận xét: Thằng ngu nào lại nghĩ ra thứ ngu xuẩn thế này chứ? À, thì ra là bị người khác tính toán mà không biết, thế mà còn dự định làm hắc thủ sau màn để hố người khác, thật là buồn cười ch.ết mất quạc quạc quạc."
"Bình luận: Thay vì dung hợp chân linh bình thường để rồi biến thành một "thằng ngu", sao không thử dung hợp chân linh tiên nhân xem, biết đâu có bất ngờ kiệt kiệt quạc quạc."
Đọc xong lời nhận xét của "Súng phán xét", Trần Lâm không khỏi chợt ngớ cả người.
Những chữ bên trong đọc lẻ từng từ thì hiểu đấy nhưng vì sao ghép lại thành câu lại tối nghĩa thế này?
Trần Lâm không khỏi chợt bất đắc dĩ nhìn vào con người được gắn trên nóng súng rồi nói:
"Ngươi không thể cho ra cái nhận xét nào dễ hiểu một tí à?"
Nghe Trần Lâm nói vậy, con ngươi trên nòng súng liền nhăn lại tỏ vẽ không vui, chỉ là Trần Lâm không quan tâm, hắn chỉ nòng súng vào ngọc giản sau đó nói:
"Đây, cho ngươi cơ hội thứ hai để làm lại đấy."
Nói xong, Trần Lâm liền bóp cò.
Delay một giây, tiếng "Cạch" quen thuộc một lần nữa vang lên, từ trong nòng súng, một mảnh giấy khác được phun ra.
Thấy vậy, Trần Lâm lòng đầy mong đợi và kỳ vọng mà đem mảnh giấy mở ra.
Ngay lập tức, nội dung bên trong liền đập vào mắt hắn.
"Nhận xét: Nhân sinh như nước chảy, đại đạo vốn vô tình, thời gian trôi lặng lẽ, không rảnh tiếp đồ ngu, Cút."
"..."
Trầm mặc mất mấy giây, Trần Lâm mới hiểu đồ chó này vừa tận dụng cơ hội để mắng hắn.
Gân xanh trên trán nổi lên, Trần Lâm ánh mắt nguy hiểm nhìn lấy khẩu súng trên tay tựa như đang cân nhắc nên ném nó xuống hố xí nào đó không.
Chỉ là cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng được phẫn nộ, Trần Lâm tức tối đem khẩu súng thu vào trong kho đồ sau đó hít thở mấy hơi để giải trừ cơn bực bội trong lòng.
Không thể không nói khả năng của "Súng phán xét" rất mạnh mẽ và hữu dụng, chỉ là khiếm khuyết cũng hơi lớn một chút, nếu bị nó bất mãn và khinh bỉ thì dù người cầm súng có đạo tâm kiên định đến cỡ nào cũng khó kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Trần Lâm tự nhận bản thân là người điềm tĩnh không dễ nóng giận nhưng cũng mấy lần kém chút không nhịn được mà thủ tiêu khẩu súng ch.ết tiệt ấy.
"Ách, cũng không đúng, dường như cô thị nữ kia của Thường Nguyệt có thể thoải mái sử dụng, dù bị khinh bỉ cũng không bị làm sao, này rốt cuộc là vì cớ gì chứ?"
Nghĩ nghĩ một hồi cũng không ra đáp án, Trần Lâm liền từ bỏ mà tập trung trở lại với vấn đề trước mắt.
Dựa theo nhận xét của khẩu súng, mặc dù không thể hoàn toàn đọc hiểu được nội dung trong đó, nhưng Trần Lâm biết được một điều đó là:
""Vô Ngã Chân Tướng Pháp" có vấn đề, hay nói đúng hơn là người tác giả gọi "Lý Lục Cẩu" kia có vấn đề."
Vừa tự nhủ, Trần Lâm vừa nhìn ngọc giản trên tay với ánh mắt đầy ý vị thâm trường.